| Cuối cùng cũng đã có thể ra mắt fic này cho mọi người coi. Như đã nói, mỗi cặp đôi được 2 chap. Và đầu tiên là Dan x Runo (lưu ý, chap này có thêm Julie nữa) Mời mọi người thưởng thức: ___________________________________ Chapter 1: Vị hôn thê… ………………………………………….. Vào một buổi sáng nọ, khi những tia nắng bình minh đầu tiên rọi chiếu xuống mặt đất, một chiếc máy bay vừa hạ cánh… Một chàng trai có mái tóc nâu rối bù như chưa bao giờ được chải bước ra, sau lưng anh là một cô gái có mái tóc màu bạch kim được buộc cao trông thật nhí nhảnh… Chàng trai lia ánh mắt đỏ rực như lửa của mình khắp sân bay, như đang tìm một người… “Vậy là cô bé ấy không đến”, ạnh nhủ thầm, lắc đầu bước ra khỏi sân bay, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Cô gái với mái tóc bạch kim kia chạy theo, gọi anh í ới: - Dan! Dan! Wait for me!!!... …………………………………………………….. Cùng lúc ấy, tại một nhà hàng nhỏ, một cô gái khác, với mái tóc xanh như màu trời đang chuẩn bị cặp sách cho ngày tựu trường đầu tiên của cô tại ngôi trường mới. Trong lúc cô đang tết tóc thành hai chum nho nhỏ, thì một giọng phụ nữ đã luống tuổi cất lên từ phía dưới cầu thang: - Runo àh! Xuống ăn sáng đi con! Lẹ lên! Năm học mới mà đi trễ là không hay đâu nghen!!! - Dạ vâng! – Runo đáp lại – Con xuống ngay đây ạh, thưa mẹ !!! Đúng như cụm từ “ngay đây ạh” trong câu nói của cô, chỉ trong vòng 3’ sau Runo đã an tọa trên chiếc ghế nhỏ trong bộ bàn ăn được kê một cách trang trọng trong nhà bếp. Với bữa ăn sáng toàn gồm những món Runo thích (vì mình không biết rõ Runo thích món gì nên đành viết chung chung), mẹ cô gửi vào đó tất cả những lời chúc tốt lành nhất mà bà có thể biết (và nghĩ ra) đến với cô con gái yêu của mình. Năm nay Runo tròn 16 tuổi, cô đã đậu được vào trường cấp III Ryosaku– ngôi trường dành cho các thiên tài. Runo vốn biết rằng cô không được thông minh lắm, nên cô đã dùng trí nhớ và sự cần cù, siêng năng thay cho trí thông minh, và vì thế cô đã đậu được vào ngôi trường ấy với điểm số 99,7/100, một điểm số mà có nằm mơ Runo cũng không dám nghĩ đến vì cô nghĩ tốt lắm chỉ được 80 điểm là cùng. Đó là lý do mà hôm nay, trong khi than mẫu cô chuẩn bị cho cô một bữa ăn vô cùng thịnh soạn thì papa của cô đi thuê một chiếc limo mới cáu đích để đích thân ông chở cô con gái rượu của mình đi học, đòng thời cũng là để khoe với bàn dân thiên hạ rằng: Quí nữ của ông đã đậu vào trường Ryosaku rồi đấy! Đừng có mà khinh thường gia đình Misaki!!! Bước đến trường mới trong một tâm trạng phấn khởi nhất, Runo vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ, cô đi thẳng đến Khu vực Sân khấu Lớn (Large Stage Area, hay còn được viết tắt là LSA): nơi diễn ra buổi lễ Khai giảng đầu tiên của Runo tại ngôi trường mới này. “Trường lấy tên của vị hiệu trưởng đầu tiên, – Ryosaku Masashi – hay là chính vị hiệu trưởng đầu tiên lấy tên mình đặt cho ngôi trường nhỉ?”, Runo thắc mắc tự hỏi. Trên đường đi đến LSA, cô mải ngắm mình những bước tượng được khắc họa theo khuôn khổ của vị hiệu trưởng Masashi này mà không hay hề biết một sự thật rằng: cô đã bị lạc! Đến khi Runo phát hiện ra “chân lí” ấy thì hỡi ơi! Chỉ còn 5’ nữa là buổi lễ bắt đầu! Do không thông thạo đường đi trong trường nên Runo chỉ còn nước là cắm đầu chạy thục mạng, mong sao đến kịp buổi lễ Khai giảng, nhưng cô không hề nhận ra rằng, càng chạy thì cô lại càng lạc xa hơn, và theo ước tính của tác giả thì bây giờ Runo đã cách xa LSA một khoảng cỡ…10 km! Chỉ còn 4’…3’…không kịp rồi!! Runo chán chường dừng lại không chạy nữa, cô buồn bã khi nghĩ đến viễn cảnh mà khi vị hiệu trưởng cao quý xướng tên các học sinh thiên tài đã trúng tuyển vào ngôi trường của ông mà trên sân khấu lại thiếu một người: đó là cô. Nghĩ đến đó, Runo thẫn thờ bước đi, không nhận ra cô đã đụng vào một người đang chạy ngược chiều với mình… Ầm! Cả cô và người đó ngã xuống đất. “Ôi thôi! Bể ‘bàn tọa’ rồi”, Runo than thầm trong đầu, xoa xoa cái “bàn ngồi” yêu quí mà cô ninh đinh nó đã bể(!), sau đó ngước lên nhìn kẻ đã tông vào mình. Là một cô gái. Cô gái ấy có mái tóc màu bạch kim thật đẹp. Cô gái đó cũng suýt “bể bàn ngồi” như Runo, vừa xoa “bàn tọa” vừa xuýt xoa: “ui da…”, một lúc sau cô mới nhận ra sự có mặt của Runo. Cô ta mau mắn: - Nè, bạn có sao không? Sorry…àh quên xin lỗi…Are you OK? Are you hurt? Have you got any pain?...àh không…ơ… I…I mean…ơ… wa…watachi…. Runo phì cười. Cô bạn này coi bộ nói tiếng Nhật không được giỏi lắm. Cô mỉm cười đáp lại: - I’m OK. Thanks for your care. I don’t hurt and I haven’t got any pain. And “I” means “watashi”, not “watachi”! Oh, don’t shy, you tried the best that you can’t try…(Runo vội vàng nói thêm khi thấy mặt cô gái ấy đang có dấu hiệu sắp trở thành màu đỏ)…Anyway, my name is Runo Misaki. Excuse me, may I know your name? - Oh…Oh yes! You may! I’m Julie Makimoto! I’m American student! Nice to meet you! - Nice to meet you, too. Runo và Julie bắt tay nhau. Cả hai giờ đều đã có bạn mới. Và khi đồng hồ thông báo chỉ còn đúng 1’ nữa là buổi lễ khai mạc thì cả hai cô gái đều vắt giò lên cổ mà chạy cho kịp đến LSA… ……………………… Thật trùng hợp là Runo và Julie học cùng lớp. Runo đã bật cười khi thấy Julie ngẩn ngơ trước biển tên lớp: 1-S. Julie hỏi: - Ơ…? I thought we study in grade 10… - Exactly we study in grade 10. The number 1 here means it’s the first grade in senior highschool. This’s Japanese type. – Runo giải thích. Julie “oh I see” một cách đầy hiểu biết, rồi cô đẩy, àh quên, kéo cửa bước vào, xí ngay chỗ ngồi trên bàn đầu, rồi lôi Runo vào ngồi kế mình. Runo chẳng thích ngồi bàn đầu, kinh nghiệm 12 năm đi học (tính luôn cấp mẫu giáo) cho cô biết rằng ngồi bàn đầu thường chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì, nhưng vì cô bạn mới quen, nên cô đành ngồi xuống. Và rồi lại một lần nữa, khi Runo chưa yên vị chỗ ngồi thì Julie đã lôi cô đi sền sệt xuống cuối lớp. Runo lại phát hiện ra thêm 1 “chân lý” :người Mỹ chẳng có tí lịch sự nào cả. Dù vậy, cô vẫn ráng nặn ra một nụ cười và đi theo cô bạn da nâu này. Và rồi… Dưới dãy bàn cuối kia, có một người đang ngồi đó… Trong ngọn gió mát lành của buổi sớm, mái tóc nâu rối bù kia đang bay phất phơ theo gió… Đôi mắt màu đỏ rực như ngọn lửa cháy kia đang nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa sổ… Và rồi người ấy quay lại, đôi mắt lửa nhìn thẳng vào đôi mắt ngọc bích long lanh của Runo… Và trong khoảnh khắc, Runo tưởng mình đã rơi lệ… Vì người đó là…Dan… Dan dường như cũng đã nhận ra Runo, anh đứng phắt dậy, trong 1 giây cô tưởng anh sẽ lao tới ôm lấy cô, nhưng không, anh lại ngồi xuống, và nhìn cô với ánh mắt xa lạ làm cô sửng sốt. Julie không nhận ra sự khác lạ đang diến ra xung quanh cô, nên ngay sau đó, cô đẩy Runo ra, kéo Dan đứng dậy, quàng tay cô vào tay anh, rồi vui vẻ nói, bằng tiếng Nhật: - Dan, đây là Runo Misaki. Runo, đây là anh Daniel Kuso, cứ gọi ảnh là Dan. Dan àh, Runo tốt lắm đó nha, em mới quen bạn ấy đó. Và…ừm…Runo nè…Dan là hôn phu của mình đó…Hai người làm quen với nhau đi. Dan quay mặt đi, anh chỉ bắt tay Runo qua loa rồi bỏ xuống, hất tay Julie ra, bỏ về chỗ ngồi. Runo nghe tiếng trái tim mình vỡ nát. Dan đã trở về, nhưng anh đã không còn là của cô nữa, anh đã thuộc về…Julie… ……………………………………… Giờ tan học.. Một chiếc limo chính hiệu trờ đến cổng trường, đón Julie về nhà. Julie ngỏ ý muốn mời Runo về nhà mình chơi, nhưng cô từ chối, lấy lí do phải về nhà làm bài. Thực ra bài cũng có bao nhiêu đâu, chỉ có 5 bài hóa, 10 bài đại số, 7 bài văn tiếng Nhật cổ truyền và 1 bài luận văn bằng tiếng Pháp thôi mà, cái chính là Runo đang buồn, cô chẳng muốn đi đâu chơi cả, chỉ muốn về nhà thôi. Đang đi, cô bỗng thấy có ai níu tay mình lại. Là Dan. Anh kéo cô ra công viên gần đó, dù không muốn, nhưng cô vẫn phải đi theo, vì Dan nắm tay cô rất chặt…rất chặt… Tại công viên, Dan và Runo đang ngồi trên hai chiếc xích đu mà ngày xưa hai người đã cùng nhau chơi đùa, và cùng nhau thưởng thức bánh kem dâu…trong im lặng… Runo mở lời trước, cô không thể chịu đựng thêm cái không khí nghiêm trọng này nữa: - Dan…anh còn nhớ em là ai không? - … - Trả lời em đi! - … - Dan! Danma Kuso! - …Có! - Vậy anh nói đi, em là ai? - …Em là Runo Misaki… - Gì nữa? - …Em là cô bé…mà năm xưa đã luôn làm bánh kem dâu cho anh… - Vậy là…anh vẫn nhớ? - …Ừ.. - Vậy tại sao…ban nãy trong lớp…anh làm như không quen biết em…? - …Vì anh không muốn… - Không muốn Julie buồn chứ gì? - ..Ừ… - Anh…yêu Julie rồi sao? Nghe đến câu nói này của Runo, Dan đột nhiên đứng phắt dậy, anh quay lại nắm chặt lấy bờ vai của Runo, và trong lúc cô chưa kịp phản kháng gì, thì môi anh đã…chạm vào môi cô…nhẹ nhàng nhưng…mãnh liệt… Anh đã hôn Runo. Anh đã trao nụ hôn đầu cho cô, cũng như cô đã trao nụ hôn đầu cho anh vậy. Một lúc sau, có vẻ là khá lâu rồi, vì mặt trời đã khuất dạng, Dan buông Runo ra, đôi mắt anh nhìn cô âu yếm: - Anh mãi mãi yêu em, Runo. Mặc dù anh có hôn ước với Julie, vì gia đình đã nhận nuôi anh chính là gia đình cô ấy, nhưng anh chỉ xem cô ấy như em gái không hơn không kém. Người con gái anh yêu mãi là em, Runo. - D…Da…Dan… Runo bật khóc. Thì ra là như vậy, anh chỉ yêu cô mà thôi. Trong lòng Runo bừng lên cảm giác vui sướng, cô ôm choàng lấy anh, khóc ướt đẫm vai áo anh… Ánh tà dương sắp tắt, hai con người đã tìm lại nhau… Những tưởng sẽ hạnh phúc bên nhau…nhưng không…vì đã có một người thứ ba chứng kiến tất cả… …………………………. Những ngày sau, Runo như lột xác, cô vui vẻ hẳn lên. Ba người Dan, Runo và Julie được xếp chung một nhóm học tập và Runo đã khôi phục lại được bản tính “bạo lực” vốn có, cô thẳng tay, í lộn, thẳng chân cho Dan vài chiêu Song phi cước mỗi khi anh làm bài sai. Những lúc có Julie, Dan làm như không có gì với Runo, nhưng Julie vừa đi khuất, anh lại lao đến chỗ Runo như một con thiêu thân, bất chấp việc sẽ bị cô cho ăn đập. Ngoài ra, anh còn hay lui tới nhà Runo mỗi khi rảnh rỗi. Tình cảm giữa hai người càng lúc càng lớn dần. Mặc dù Runo rất vui khi Dan đã trở về bên cô, nhưng cô vẫn cảm thấy tội lỗi. Chuyện giữa cô và Dan đã trở thành quá khứ, hiện tại…Dan là của Julie…vì vậy cô không có quyền níu kéo quá khứ…và mặc dù rất đau khổ…nhưng cô vẫn quyết định…sẽ chia tay Dan… Những giây phút than mật lén lút của Dan và Runo không qua mắt được Julie. Cô biết Runo là người Dan hằng tìm kiếm, hằng nhớ thương, nhưng đó đã là quá khứ rồi. Hiện tại vị hôn thê của Dan là cô, là Julie Makimoto này. Vì vậy, đã đến lúc Runo get out ra khỏi cuộc đời Dan rồi. ………………………………………………………….. - Cái gì? – Runo hét lên. - Tôi nói là cậu hãy chia tay với Dan đi! – Julie dứt khoát. Cô đã quyết định nhấn nút “enter” để tiễn Runo ra khỏi cuộc sống của cô và Dan. Runo sững sờ. Không ngờ Julie đã biết tất cả, nhưng cũng đúng, vì chính Runo là kẻ đã chen ngang vào chuyện tình giữa Dan và Julie. Cô cũng biết là mình nên chia tay với Dan, vì vậy nên khi Julie đề nghị như vậy, cô cũng không kinh ngạc là mấy. Điều khiến Runo kinh ngạc nhất chính là… - Nếu cậu không chia tay với Dan thì giữa chúng ta không còn bạn bè gì nữa! - J…Julie…àh… Đúng vậy. Điều đó chính là…tình bạn giữa cô và Julie sẽ chấm dứt nếu cô không dứt khoát với Dan. Đôi mắt Runo rưng rưng nước mắt, cô không ngờ mọi chuyện đã đến mức này, mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô. Runo lặng người, cô không biết phải nói gì nữa. Nhận thấy thái độ của Runo, Julie bồi thêm đòn quyết định cuối cùng: - Ngày mai tôi và Dan sẽ trở về New York. Cô có 24 tiếng đồng hồ nữa để chia tay với Dan. Ráng đi nhé. Tạm biệt, à không, vĩnh biệt cô bạn Runo Misaki, cảm ơn vì tình bạn dối trá của cô suốt thời gian qua. - J…J…JULIE!!! – Runo gào lên. Đất dưới chân cô như sụp đổ. Julie thẳng thừng quay bước đi, không quên ném cho Runo cái nhìn khinh bỉ và nụ cười đắc thắng kiểu Dan – đã – là – của – tôi. Mọi chuyện đã chấm dứt, từ tình yêu của Runo và Dan đến tình bạn suốt thời gian qua giữa cô và Julie. Runo phủ phục dưới đất. Cô đã khóc, khóc rất nhiều… Ánh tà dương sắp tắt… Như ánh nến tình yêu cũng đã sắp lụi tàn… Người con gái phải bước ra khỏi cuộc đời người con trai…mãi mãi… ……………………………………………………………………. Ngay sau khi nói chuyện với Julie, Runo đã quyết định đi gặp Dan, cô không thể chần chừ thêm nữa, vì nếu để lâu, cô sợ mình sẽ không có đủ can đảm để nói ra những lời ấy. Runo nhấc điện thoại lên, cô bấm số của Dan. Đầu dây kia có tiếng nói: - Ah!!! Runo!!! Lần đầu tiên em gọi cho anh đó nha! Chắc hôm nay trời sập quá! - Giờ không phải lúc đùa, Dan. Em muốn gặp anh, ngay lập tức. – Runo hạ thấp giọng. Nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của Runo, Dan nghiêm túc hẳn: - Sao vậy? Em gặp chuyện gì àh? - Em sẽ giải thích sau. Ra công viên gặp em sau 10’ nữa. Chào anh. - Runo…Runo? - …Tút…tút…tút… Runo đã cúp máy. Gác điện thoại lên, Dan lẩm bẩm: - Gì thế nhỉ? … - Runo? Em nói gì? “Chia tay” là sao? – Dan hét toáng lên. - Anh tự hiểu đi. Em đã nói xong điều cần nói rồi, tạm biệt. – Runo lạnh lùng. Nói rồi cô quay bước đi, cố kìm những giọt nước mắt đang chực tuôn trào. Dan ngỡ ngàng. Khó khăn lắm anh và Runo mới quay lại với nhau, vậy mà…chỉ một lời nói từ một phía mà có thể chấm dứt mối quan hệ này sao? Không, Dan không thể chấp nhận. Anh nắm tay Runo, kéo cô lại, quay cô lại đối diện với anh. Dan nhìn thẳng vào mắt cô, anh hỏi: - Tại sao? Tại sao hả, Runo? Thời gian như dừng lại. Khuôn mặt Runo lã chã nước mắt. Cô im lặng. Dan cũng im lặng. Lá mùa thu xào xạc. Chim muông cũng vãn dần. Chỉ còn hai người đứng đó, lặng im, không nói gì. Buồn quá! Mùa thu bao giờ cũng buồn…Buồn lắm…Buồn như hai con người mà số phận đã ngăn họ đến với nhau… Mãi một lúc sau, Runo nói: - Chỉ vì, chuyện giữa em và anh đã là quá khứ rồi anh ạh. Mà quá khứ thì hãy để nó trôi đi, đừng níu kéo làm gì. Anh hãy quan tâm đến Julie, Dan ạh. Vì hiện tại của anh chính là cô ấy! - Không! Hiện tại của anh chính là em! Là em và mãi mãi chỉ là em! Anh yêu em mà, Runo! Chẳng lẽ em không hiểu điều đó!? - Em biết chứ Dan. Buông em ra! - Thế thì tại sao… - BUÔNG EM RA!!!! Dan vội buông Runo ra. Cô quẹt nước mắt rồi quay bước, bóng cô đổ dài trên mặt đất, chiếc bóng dài, mong manh, đơn độc. Câu trả lời của cô theo gió thoảng bay đến tai Dan: - Vì Julie…Vĩnh biệt anh…Dan… Còn lại một mình, Dan gào lên: - RUNO!!!!!!!! ……………………………………………… Sân bay, 9:50 pm Hai chiếc vali được quản gia nhà Makimoto khệ nệ đem đến. Một chiếc của Julie, một chiếc của…Dan. Đúng vậy, Dan đã quyết định bay về Mỹ, mãi mãi…sẽ không quay trở lại Nhật Bản nữa…Vì người con gái anh yêu…mãi mãi chỉ còn là hồi ức… Bên cạnh Dan, Julie cứ bồn chồn. Bồn chồn là phải, vì chỉ còn 10’ ngắn ngủi nữa thôi, cô và Dan sẽ tạm biệt xứ sở hoa anh đào này…vĩnh viễn…Cũng như vĩnh viễn tạm biệt người con gái có mái tóc của bầu trời, người con gái đã xen vào tình yêu giữa cô và Dan… Tình yêu giữa Julie và Dan ư? Có đúng không? Khi mà Dan ngày đêm luôn nhớ về một người con gái khác? Julie không cần biết điều đó. Đơn phương cũng được, chỉ cần Dan mãi ở bên cô là được… Chỉ như thế…là hạnh phúc rồi… Hạnh phúc…thật không? Lòng Julie ngổn ngang câu hỏi. Cô quay qua nhìn Dan, và giật mình: Dan xanh quá, chỉ trong một đêm mà sắc mặt Dan xanh xao hẳn đi. Đôi mắt anh đục ngầu, ngọn lửa nhiệt huyết trong đôi mắt anh đã tắt ngấm. Julie lại gần Dan, hỏi: - Anh có sao không? - Tôi không sao. Và tôi không cần cô quan tâm. - Anh…Sao anh lại nói vậy? Em là hôn thê của anh mà? - Nhưng tôi không yêu cô. Người tôi yêu là Runo, và mãi mãi chỉ có cô ấy, cho dù cô ấy ghét tôi đi chăng nữa… - Anh…Anh còn tơ tưởng đến cô ta? - Đúng! - Nhưng cô ta là kẻ đã phá hoại chúng ta. Cô ta đã cướp anh…đã cướp anh…từ tay em… - Thà như vậy…còn tốt hơn… - Cô ta sẽ lừa dối anh như đã lừa dối em! Cô ta đã lừa dối tình bạn chân thành mà em đã đem đến cho cô ta!!! - Cô “đem đến” cho cô ấy? Hay là chính cô ấy đã “đem đến” cho cô? – Dan cười khẩy. - Anh…anh…anh nói vậy là sao? – Julie lắp bắp. - Hãy nghĩ lại đi. Ở New York, cô chưa hề có ai là “bạn” đúng không? Trừ tôi ra. Khi đến đây, chính Runo là người đưa tay ra với cô trước. Tôi đã quan sát rất kỹ Julie àh. Cô ấy an ủi, động viên cô nhiều hơn những gì cô đã làm cho cô ấy. Bây giờ cô lại nói là mình “đem đến” cái thứ gọi là “tình bạn” cho cô ấy sao? Nực cười. - Nhưng…nhưng…cô ta đã…đã chen ngang vào giữa chúng ta… - Vì có suy nghĩ như thế nên cô đã bắt Runo chia tay tôi, đúng không? Tôi quá thất vọng về cô, Julie àh. - NHƯNG EM YÊU ANH!!! – Julie gào lên. - Còn tôi thì từ lâu chỉ xem cô như em gái. Nhưng giờ thì tình cảm ấy cũng đã không còn nữa, Julie àh. Tôi…ưhm? Dan không thể nói được nữa là gì…nụ hôn của Julie đã khóa chặt đôi môi anh. Dan vội đẩy Julie ra, giận dữ: - Cô làm gì vậy? Julie khóc nức nở. Cô gục đầu vào vai Dan, thì thầm: - Dan…hãy cho em một cơ hội…được không? Dan đứng chết trân trước hành động đột ngột của Julie. Anh không ngờ rằng, có một người đã chứng kiến hết tất cả… Bộp! Ổ bánh kem dâu rơi xuống. Dan giật mình đẩy Julie ra, quay lại. Một bóng người lao vụt ra khỏi sân bay. Mái tóc xanh bay trong gió… Là Runo… Cô định sẽ cố gắng ra sân bay tiễn đưa Dan và Julie lần cuối, cùng ổ bánh kem dâu… Nhưng hành động của Julie và thái độ của Dan đã làm con tim cô tan nát. Người cô run lẩy bẩy, hai bàn tay buông thõng, ổ bánh kem rơi xuống. Đáng ra cũng không có chuyện gì, nếu Runo bình tĩnh đối phó. Nhưng cô đã đau khổ quá rồi, và cô lao vụt đi mà không biết mình nên đi đâu… Runo lao ra đường trong vô thức, và rồi… Một chiếc xe tải trờ tới… Dan chạy theo, anh hét lên: - RUNO! CẨN THẬN!!! Nhưng đã không kịp nữa… Rầm! AAAAAAAAAAHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!! Runo hét lên. Cô ngã nhào xuống. Toàn thân đau đớn, một dòng máu đỏ chảy ra… Hai mắt cô từ từ khép lại…Cô không còn cảm giác gì nữa, kể cả đau đớn… Chỉ còn nghe tiếng Dan văng vẳng bên tai: - RUNO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!............ ……………………………………………………………………………….. (to be continue) ______________________________________ Phù xong rồi, mệt quá....Lần đầu tiên mình post chap dài đến mức này (7 trang word hic hic=_=") | |