Lâu lâu hơi điên nên vik short fic về cặp đôi trong 4rum
......................................................................................................................................
( Kate- chan )
Đó là ngày thi đầu tiên của học kì một. Tôi xong sớm hơn một tí, tôi gọi điện cho anh.
_ Này hôm nay em về sớm, anh ghé đón em.
_Ờ, chờ 5 phút, OK ?
_ 5 phút ? Trường nằm ngay kế nhà anh mà ?
_ Ờ, 5 phút để chuẩn bị.
_ Umh, nhớ nhanh nhanh nha. Em sẽ đợi anh mà đến trễ thì... ~ kufufuf ~ thì chết với em đó.
_Ờ. Biết rồi. Bye
_ Bye
Hai giờ chiều, mặt trời nóng bức, tôi đứng dưới bóng cây và quạt cho mát, dù cũng chẳng ăn thua gì nhưng có quạt vẫn hơn. Năm phút trôi qua, anh vẫn chưa xuất hiện, tôi thấy thấy không hài lòng khi nhìn cái đồng hồ đeo tay mà anh tặng tôi vào sinh nhật năm ngoái.
_ Rodei, anh dám đến trễ - tôi bắt đầu cảm thấy bực bội.
Mười phút trôi qua, anh vẫn chưa xuất hiên. Cơn tức giận của tôi đột nhiên biến mất và thay vào đó lại là... sự lo lắng.
" Liệu anh ta có gặp tai nạn gì không nhỉ ? " - tôi nghĩ
Mười lăm phút trôi qua rồi hai mươi, ba mươi và... cuối cùng anh cũng đã đến. Tôi đưa mắt nhìn anh
Cách ăn mặc vẫn vậy, cái áo sơ mi bình thường nhưng lại để hở 3 cúp áo.
_ Ăn mặc kiểu gì vậy ? Sao lại đến trể thế ?
Nghe tôi hỏi anh thậm chí chẳng tỏ ra là mình có lỗi, xoa cái đầu đỏ chói rồi trả lời tôi.
_À, chỉ là.... ngủ quên.
_ Cái gì ? Ngủ á ? Sao anh không đi ăn cơm, xem ti vi rồi đi tắm xong hả đến đây ?
Tôi chả còn gì để nói, cũng không cầm lấy cái mũ bảo hiểm mà anh đưa cho tôi, chí đứng đó và nhìn anh chằm chằm
_ Xin lỗi
Đó là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với tôi......
Từ khi quen anh, tôi biết anh là một người ích kỉ, bất cần đời và chưa bao giờ nói xin lỗi với một cô gái nào cả.
Tôi nhìn anh, được rồi, cầm lấy mũ và để anh đưa về nhà. Anh luôn hành động như vậy, không giải thích, cũng không cãi vã. Điều duy nhất anh làm là xin lỗi.
Với tôi, không phải cái gì cũng được giải quyết bằng 1 lời xin lỗi. Tôi không bao giờ hỏi tiếp gì sau mỗi lần anh xin lỗi. Anh nói rằng đó là lần đầu tiên anh xin lỗi một đứa con gái.
Dù là phải can đảm lắm mới nhận lỗi, nhưng anh chưa lần nào sửa lỗi cả. Mỗi lần anh làm lỗi thì cái lý do vẫn là " tại anh ngủ quên ". Nó làm tôi phát ngán.
Và lời nói xin lỗi dã trở thành từ khiến tôi không nói gì được nữa. Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má vào lần thứ 59 anh xin lỗi tôi.
Tôi gật đầu : Anh không cần phải xin lỗi em nữa. Nếu anh không thể thay đổi thì đừng để em cho anh hết cơ hội này đến cơ hội khác, hy vọng và tin rằng anh sẽ thay đổi.
Và anh ôm tôi nhẹ nhàng nói lời xin lỗi thứ 60. Nhưng thậm chí lần đó, anh cũng không thay đổi và cũng không một lời giải thích
Rồi tôi bắt đầu lo lắng, liệu anh có giấu tôi điều gì không
_ Anh có chuyện gì mấy hôm nay vậy ?
_ Đâu có đâu
_ Vậy sao anh đối xử với em kì vậy ?
_ Đâu có
_ Anh có thể nói gì khác hơn câu đó không ? Anh có biết là em lo lắng, đứng ngồi không yên, anh có coi em là bạn gái của anh không vậy ?
_ Anh xin lỗi....
_ Tôi không muốn nghe anh xin lỗi nữa...
Tôi dập điện thoại và... anh không gọi lại. Anh thậm chí còn không hỏi thăm tôi. Có lẽ, chúng tôi nên chia tay.
Đây là lần thứ 98 anh xin lỗi tôi. Từ ngày đó, tôi không còn gọi điện hay tìm kiếm anh, thỉnh thoảng tôi thấy vài cuộc gọi vô danh trong máy mình.
Nhưng mỗi lần tôi chào, nó lại im tịt. Tôi nghĩ đó là điện thoại của anh. nhưng... tại sao anh lại không nói cơ chứ?
Một tháng trôi qua, tôi hết chịu nổi cái cảm giác không có anh bên cạnh, nên tôi chạy tới trường tìm anh.
Tôi đứng ngoài cửa lớp nhìn quanh nhưng... không thấy bóng dáng anh.
_ Xin lỗi, xin lỗi cho mình hỏi, bạn có thấy Rodei-chan học lớp này không ?
_ À, mình nghĩ bạn ấy đã nghỉ học rồi.
_ Hả ? Tại sao thế ? Từ lúc nào ?
_ Bạn ấy không đến lớp một tháng nay rồi.
_ À, à... cảm ơn
" Một tháng..... không đi học.... không đi học một tháng..... sao vậy ta ?
Tôi chạy như bay về nhà, gọi điện cho anh : Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....
Tôi gác máy, gọi điện tới số điện thoại nhà anh cũng không nghe trả lời.
Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, tôi không thể tìm thấy anh và khi tôi quẫn trí, thì điện thoại reng.
_ Alo
_ Em là Carro đây, sao chị biến đi đâu cả tháng nay thế ? Anh Rodei đang nằm viện ( tội lỗi, anh 3 tha cho em >< )
_ Sao ? chuyện gì vậy ?
_ Anh ấy đang nằm viên TP, chỗ chị từng nằm đó ( tội lỗi tội lỗi, xin đừng kill em >< )
_ Đươc rồi, chị tới liền.
Tôi chạy hết tốc lực và khi tới nơi, tôi thấy ba và anh trai anh đang ở đó. Tôi hỏi họ số phòng và lao nhanh qua sảnh.
Đến nơi, tôi thấy anh nằm trên giường, nhìn tôi, không nói một lời, cũng không nhúc nhíc.
_ Sao vậy ? Sao anh không liên lạc gì với em cả ?
Anh im lặng và vẫn dán mắt vào tôi.
_ Này, sao không nói gì đi ? kufufu, hay anh đang chơi trò im lặng thế ? - tôi ngượng cười, cố để anh thấy tôi vui nhưng... thật sự.... thật sự tim tôi lại rất đau.
Một giọt nước mắt lăn xuống bên khoé mắt và như thể anh dùng hết sức bình sinh để thốt lên...
_ Anh xin lỗi.
Rồi anh nhắm mắt.
_ Này, đừng như thế ? Tại sao phải xin lỗi em ? Đừng xin lỗi em..... hãy tỉnh lại đi.... tỉnh lại đi....
Tôi sụt sịt ngồi xuống bên mép giường anh, nắm chặt áo anh và.... khóc thành tiếng.
_ Tại sao anh phải xin lỗi ? Tại sao không cho em một lời giải thích chứ ?
Và... đó là lần thứ 99 anh xin lỗi tôi.
Một nhóm bác sĩ, y tá kéo tôi ra ngoài và cố gắng làm cho anh tỉnh lại. Nhưng....
_ Chúng tôi rất tiếc.... tuy đã giữ được mạng sống nhưng rất có thể cậu ta sẽ sống như người thực vật.
Tôi ngồi bịch xuống khi nghe những lời đó.
Vậy là tôi không còn cơ hội để cãi nhau với anh, để thấy vẻ mặt nhăn nhó khi anh thua tôi, không còn có thể cười vào sự khờ khạo của tôi và không còn được nghe anh nói xin lỗi nữa
_ Nhưng.... cậu ta có thể sống lại nếu có.... kì tích.
Từ cái ngày đó, mỗi buổi chiều tôi đều đến gặp anh dù.... anh không thể nói chuyện với tôi được.
Một tháng trôi qua, ba anh đến tìm tôi và đưa cho tôi một chiếc hộp, trong đó là 99 cái phong thư, trong mỗi phong thư là một câu chuyện.... tại sao anh làm tôi giận.
Lần đầu tiên.
" Anh không cố ý đến đón em trể. Anh biết lí do này thật sự không thoả đáng, và nó làm anh không dám nói với em.
Thật sự thì.... trước khi anh rời khỏi nhà, anh cảm thấy đau ở ngực, nhưng anh vẫn có mặc để gặp em, em có thể tha lỗi cho anh không ? "
Lần thứ 2
............................
Lần thứ 3
..........................
Lần thứ 99
"Anh không muốn bỏ em một mình trên cuộc đời này. Em là cô gái đầu tiên mà anh xin lỗi và là cô gái đầu tiên anh muốn luôn bên cạnh trong suốt cuộc đời.
Hãy tha thứ cho anh đã không mang dến hạnh phúc cho em. Anh yêu em . "
Đọc những dòng chữ tuy ngắn ngủi đó, nhưng chúng lại làm cho tôi bật khóc. Khóc rất nhiều.
Và rồi một năm trôi qua. Anh vẫn vậy, vẫn nằm đó, không nói, không mở mắt nhìn tôi, không cử động và cũng không xin lỗi tôi.
Một buổi chiều thả bước trong công viên tôi thở dài và ngồi xuống băng ghế đá.
" Ước gì.... bây giờ anh có ở đây. "
Tôi thầm nghĩ và bật cười.
_ Làm gì mà ngồi đây một mình thế ?
Một giọng nói làm tôi giật bắn người. Quay lại nhìn người " vô duyên " đó, tôi sững người khi... nhìn thấy người đứng trước mặt tôi.... là anh....
_ Anh... anh.... tỉnh rồi sao ?
Anh im lặng. Vẫn cái động tác xoa đầu quen thuộc đó.
" Đúng là anh rồi "
_ Xin lỗi.
Tôi bật khóc, và ôm chằm lấy anh và thì thầm.
_ Tại sao anh lại xin lỗi em ?
Lần này anh khẽ trả lời vào tai tôi.
_ Là vì anh đã làm cho em lo lắng.
Và đó chính là lần thứ 100 anh xin lỗi tôi.
Tôi không biết là sau nay anh có còn xin lỗi tôi nữa không... nhưng có lẽ là có rồi.
...................................End...............................................
Fic có 2 cái tem, 1 cho chi Kate, còn 1 cái cho người com đầu tiên