#26 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Fri Apr 29, 2011 6:38 am | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #27 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Fri Apr 29, 2011 10:30 am | | | Cuộc sống đôi khi có những vất vả, khó khăn. Nhưng chính những khó khăn đó là nguồn động lực thúc đẩy sự bền bỉ đang tiềm ẫn đâu đó trong ta |
| #28 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Fri Apr 29, 2011 11:40 am | | | Sư Tử nữ hoàn toàn không phải là cánh hoa dại khiêm nhường ngoài đồng nội, mà là đoá hồng đài các chốn cung đình. |
| #29 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Fri Apr 29, 2011 3:39 pm | | | Thằng nào dám ho he lại gần carro là chết với ta !! |
| #30 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Fri Apr 29, 2011 3:49 pm | | | Precious Family. |
| #31 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Fri Apr 29, 2011 8:49 pm | | | Sư Tử nữ hoàn toàn không phải là cánh hoa dại khiêm nhường ngoài đồng nội, mà là đoá hồng đài các chốn cung đình. |
| #32 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Sat Apr 30, 2011 10:06 am | | | Đừng có buồn, đừng có khóc vì bạn sẽ không bao giờ biết rằng có ai đó rất yêu nụ cười của bạn. |
| #33 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Sat Apr 30, 2011 12:30 pm | | | Sư Tử nữ hoàn toàn không phải là cánh hoa dại khiêm nhường ngoài đồng nội, mà là đoá hồng đài các chốn cung đình. |
| #34 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Sat Apr 30, 2011 8:01 pm | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #35 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| |
|
|
Sat Apr 30, 2011 8:54 pm | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #36 | | Tiêu đề: Re: Hậu Duệ Của Mặt Trăng | |
| | |
| | | | Còn đây là chap mới, mọi người xem rồi ủng hộ. CHAP 4: GẶP GỠ VÀ RUN SỢ Tại căn nhà to lớn của Marucho, hình như tất cả, cả trong lẫn ngoài đều chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng Marucho thì khác. Mặc cho cái sự yên ắng đó cứ kéo dài, mặc cho đồng hồ đã điểm 12h30, và mặc cho đó là đêm trăng tròn, Marucho vẫn lén đẩy cửa sổ phòng rồi bay thẳng ra ngoài. Sau khi bay vụt ra khỏi căn nhà đồ sộ một quãng khá xa, Marucho mới dừng lại, ngoái nhìn về hướng ngôi nhà của mình... Ánh trăng khuya khẽ ánh nhẹ lên khuôn mặt ngây ngô, tròn trĩnh của Marucho. Có lẽ, sự ấm áp lạ kì đó đã thu hút được sự chú ý của cậu nhóc. - Oa, trăng đẹp quá đi ! Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời Marucho được trông thấy tận mắt vẻ đẹp kì lạ của Mặt Trăng, được cảm nhận cái sự ấm áp của ánh trăng. Các bạn có thấy lạ không? Nhưng đó là sự thật. Thế giới phép thuật rất căm ghét Mặt Trăng, từ một lí do sâu xa nào đó, Mặt Trăng, đối với con người nơi đây như một thứ tai ương, thảm hoạ. Vì thế, những người ở đây rất kị việc ra ngoài vào đêm trăng tròn, trừ phi, có lí do quan trọng. Với Marucho, được trông thấy tận mắt, rõ ràng mồn một cái đẹp của của đêm trăng tròn là một điều tưởng chừng như không thể. Thế rồi, một bóng người lướt qua rất nhanh làm cho Marucho giật mình . - Ai đó ?- Marucho hốt hoảng. Lại là cái bóng hình ấy, bóng hình của một kẻ lạnh lùng, tàn khốc. Không ai khác, chính là hắn, " Hậu duệ của Mặt Trăng" . Hắn đứng thẳng người trên một cành cây cao, đôi mắt không linh hồn nhìn thẳng về phía Marucho . - Ôi trời đất ơi ! Marucho khẽ thốt lên. Đúng là hắn, kẻ bảo vệ, và một mực trung thành với Mặt Trăng, vậy là cuốn sách đó không hề nói sai. Cuộc gặp gỡ... bắt đầu. Gió đêm rì rào từng đợt, lạnh toát da thịt, không làm lay chuyển hai con người. Đôi mắt xanh biển long lanh to tròn của Marucho cứ chăm chăm vào đôi mắt tím vô hồn, sâu hun hút của hắn. - Ớ,cái máy quay phim. Marucho sực nhớ ra cái máy quay phim đang nằm gọn trong túi quần. XOẸT ... Lách cách... ... Lách cách ... Từng mảnh vỡ của chiếc máy quay phim rơi xuống đất, ngay khi Marucho vừa lấy hẳn ra và định nhấn nút On. Marucho sẫn người, cơ thể không thể cục cựa gì được. " Hậu duệ của Mặt Trang ", hắn thản nhiên, từng bước, từng bước một, đến gần cậu bé đang cứng đờ người vì sợ hãi. Dưới ánh trăng khuya, hắn thật sự rất đẹp. Nhưng đẹp một vẻ đẹp kì lạ không ai có, đẹp một vẻ đẹp tàn ác, khiến người khác phải run sợ. Đúng vậy, Marucho sợ lắm, rất sợ. Đôi mắt sắt lạnh ấy như muốn " ăn tươi nuốt sống " cậu, như muốn đâm hàng ngàn mũi dao sắc lẻm xuyên qua người cậu. Cơ thể Marucho đang run lên một cách khó hiểu. Bàn tay của hắn, bàn tay còn váng chút máu tươi của nạn nhân xấu số, đang dần tiến đến khuôn mặt Marucho, rồi kề bên cổ, cuối cùng là siết chặt lại, rất chặt. - Ư!!!...Bỏ...ra! Mặt Marucho bắt đầu nhăn lên vì khó thở. Hai tay cậu ghì chặt lấy bàn tay của hắn, cố hết sức đẩy ra, nhưng...vô ích. Hắn ghé sát mặt mình lại, rồi thì thầm vào tai Marucho, vỏn vẹn hai từ: - BIẾN...ĐI ! Rồi hắn từ từ lấy bàn tay ra khỏi cổ Marucho, để lại trên cổ cậu những vết hằn đậm ửng đỏ cả lên. Hắn mặc cho Marucho đang quỳ xuống đất rồi thở dốc từng hồi. Hắn nhón chân, lại iếp tục bay lên những ngọn cây cao rồi mất dạng. Marucho chỉ biết ngồi thở, nhìn theo bóng hắn khuất đi dưới những tán cây đang lặng thinh giữa bầu trời đứng gió. Với đôi chân đang run lên cầm cậo, Marucho khập khiễng đứng dậy. - Cậu chủ Marucho!!! Một giọng nói quen thuộc từ đâu vang vọng tới . Marucho nhận ra ngay, đó là giọng nói của bác quản gia. - Bác ơi !... Cháu...ở đây.- Marucho cố hết sức hét lên, giọng cậu run run. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng hơn. Cuối cùng, bác quản gia cũng tìm ra cậu chủ nhỏ của mình. Bác chạy nhanh lại chỗ Marucho, vừa gì chặt lấy cái thân hình nhỏ nhắn ấy vừa khóc thét lên. - Hu...hu. Cậu chủ, cậu đi đâu vậy? Tôi lo lắng quá. Nước mắt của bác quản gia tuôn ra như mưa. Marucho cười nhẹ một cái rồi : - Hơ...hơ...khó ...thở quá !- Marucho thều thào vài từ rồi...xỉu. - Ối ối, cậu chủ ơi, cậu sao thế này, cho tôi xin lỗi !!!HẾT CHAP 4. Mọi người ơi, chap sau sẽ có Alice đấy nhé !!! | | | | | |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|