#51 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Wed Dec 29, 2010 10:13 am | | #52 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Wed Dec 29, 2010 12:54 pm | | #53 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Wed Dec 29, 2010 3:54 pm | | #54 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Wed Dec 29, 2010 6:02 pm | | #55 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Sun Jan 02, 2011 6:32 pm | | | I love Kaito kid,iu sama rất nhìu~~~*bay bay* |
| #56 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Sun Jan 02, 2011 8:29 pm | | #57 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Sun Jan 02, 2011 9:08 pm | | #58 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Mon Jan 03, 2011 4:01 pm | | #59 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| | |
| | | | Chuyện Ayuko kể hay thật đó.Bạn đọc ở đâu vậy? Uh,chắc chắn là sẽ như vậy mà.
Chap 17:
Ren đang ngồi trong phòng,tò mò nhìn những tấm hình thú nhỏ dán trong cuốn album Fabia để dở trên bàn.Trong tấm ảnh nào,cô cũng chụp chung với chúng,vui vẻ và thân thiện. Ren mỉm cười.Có lẽ,anh và cô cũng giống nhau ở tình cảm đối với các con vật bé nhỏ. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại dành nhiều tình cảm cho chúng như thế.Có thể đơn giản như anh nói với cô,chúng không biết hại ai,hoặc là vì cái dáng vẻ hiền lành của chúng chính là thứ mà anh mong đợi một ngày nào đó,sẽ được nhìn thấy ở những khuôn mặt xung quanh mình.Hoặc đơn giản,anh chỉ muốn giữ lại một chút tình cảm với cuộc sống này,tìm cái gì đó để yêu thương,mà tình cảm không bị từ chối. Anh cứ đắm mình trong suy tưởng cho đến khi có tiếng gõ cửa. -Cứ vào đi.-Anh nói,tự hỏi cô công chúa ấy lại muốn dạy dỗ cái gì đây.Không hề để ý rằng giọng mình đột nhiên dịu đi một cách kì lạ.Nhưng,mở cửa ra không phải là cô gái với đôi mắt xanh lá,mà là một mái tóc cam và dáng vẻ dịu dàng của một người mẹ. -Là cô à?-Anh hỏi,cố che đi vẻ thất vọng trong giọng nói.Nhưng dường như anh không lầm khi nghĩ rằng Alice có thể đọc hết suy nghĩ của người khác.Cô mỉm cười,và hỏi một câu mà anh không hề muốn chút nào: -Vậy cậu nghĩ là Fabia sao? Giọng nói của cô vẫn dịu dàng và êm ái,nhưng câu hỏi của cô khiến anh chẳng thể liên tưởng nổi đến bất cứ thứ âm nhạc du dương nào.Cái cô nàng hiền lành này học ai mà bữa nay giọng lưỡi lại dao lam thế không biết?Anh tự nhủ thầm. -Không phải cô đang luyện tập sao?-Anh hỏi,cố lảng đi cái chủ đề nhột nhạt ấy càng xa càng tốt. -Ừ.Nhưng tôi hơi lo cho cậu nên tranh thủ giờ nghỉ tạt qua đây một chút.-Cô mỉm cười. Cái cách cô quan tâm đến người khác một cách chân thành đó lúc nào cũng khiến người khác cảm động.Nhưng ngoài sự cảm động ra,lòng anh chẳng còn suy nghĩ gì khác.Lúc này,tất cả lại hướng về Fabia. Nhìn các vết thương của cậu,cô mỉm cười: -Tốt quá.Các vết thương sắp lành hẳn rồi.Cậu không cần phải băng nữa đâu. Nếu cô nói câu này khoảng mấy ngày trước,hẳn là anh sẽ rất vui mừng.Vì có thể rời khỏi nơi này.Nhưng dường như mấy ngày với cô công chúa ấy đã khiến suy nghĩ của anh hoàn toàn thay đổi.Anh nhận ra rằng mình thật sự không muốn về cái nơi mà anh phải về,và càng không muốn rời bỏ nơi này,nơi mà người ta đối xử với nhau bằng tình thương chân thành không giả dối.Và…anh muốn tiếp tục nhìn thấy đôi mắt xanh lá sâu thẳm ấy,mà không hiểu tại sao.Nghĩ tới đó,tim anh dường như đập nhanh hơn một chút,và một chút màu đỏ phớt qua khuôn mặt anh.Một chút màu đỏ không đủ để người thường nhìn thấy,nhưng lại đủ với Alice. -Hình như cậu đang nghĩ đến Fabia phải không?-Cô hỏi,không hề cố ý làm anh bối rối,nhưng đủ làm tăng thêm màu đỏ trên khuôn mặt anh.Nhất là,anh có cảm tưởng rằng Alice đã biết tất cả những thay đổi trong mối quan hệ giữa anh và Fabia trong những ngày qua,biết cả việc hình ảnh của cô ngày cành choán lấy tâm trí anh.Anh không biết đó là linh cảm của phụ nữ hay gì,nhưng anh cảm thấy rằng cô biết rất nhiều,thậm chí biết nhiều hơn cả những gì anh biết. Đột nhiên,ánh mắt Alice chạm phải bông hồng trắng đang gài hờ hững trên thanh cửa sổ. -Đẹp quá.-Cô nói,giọng thích thú.-Cậu lấy ở đâu thế? -Tình cờ nhặt được thôi.-Ren nói dối,mặc dù anh cảm thấy đó là câu nói dối tệ nhất,khó tin nhất của mình từ trước đến giờ.Nhưng anh cũng chẳng quan tâm,bởi vì dù anh có nói dối giỏi thế nào,anh nghĩ rằng cô cũng sẽ biết thôi.Thật là vô ích khi cố qua mặt một cô gái có linh cảm mạnh mẽ như vậy.Anh càng tin rằng mình đúng,bởi vì dù cô chỉ mỉm cười,nhưng cái cách cô cười nụ một cách bí hiểm cùng với ánh mắt như muốn nói: “Cậu nghĩ tôi là trẻ con sao Ren?” cũng đủ cho anh ước có ai giết mình quách đi cho rồi. -Cậu không nên để thế này đâu.Nó sẽ héo mất.-Cô chạy đi,và mấy phút sau quay lại với một chiếc lọ nhỏ có nước trên tay.Trước khi cắm vào,cô lấy hộp quẹt hơ nhẹ dưới cuống hoa,mỉm cười.-Như vậy thì hoa sẽ tươi lâu hơn. Đang im lặng,anh đột nhiên lên tiếng: -Được rồi.Tôi nghĩ cô nên đi tập tiếp thì hơn.-Và,hoàn toàn không chủ định,anh nói luôn.-Tôi nghĩ Shun sẽ sốt ruột nếu thấy cô đi lâu vậy đấy. Câu nói của anh như một chiếc cọ phết lên khuôn mặt xinh đẹp của Alice một màu đỏ,khiến anh biết rằng những suy đoán của mình đã đúng. -Cậu…-Cô chưa kịp nói gì,thì anh đã cắt ngang. -Tôi tự lo cho mình được.Nên cô cũng không cần ở đây đâu. Rồi đột nhiên,giọng anh chuyển sang xa xăm: -Vị trí của công chúa là ở bên cạnh hoàng tử. Câu nói của anh khiến cô im lặng gần một phút,ánh mắt nhìn anh hơi lạ lùng.Rồi sau đó,nó được thay bằng một nụ cười dịu dàng,và cô khẽ khép cửa lại. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.Dường như,nó đã từ một góc nào đó trong tâm hồn anh,và chỉ chờ có dịp,là lại bật ra.Nó xuất phát từ trái tim đã cô độc suốt tuổi thơ cho đến bây giờ.Nhưng liệu có thể xuất hiện một trái tim khác đủ sức hút lấy nó không? Câu hỏi đó bắt đầu hiện lên từ lúc anh cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà Shun và Alice dành cho nhau-bằng linh cảm của một người chẳng thể tự vệ bằng thứ gì ngoài cái khả năng cảm nhận.Và kì lạ thay,câu hỏi ấy luôn hướng tâm trí của anh về đôi mắt xanh lá ấy. Anh tự hỏi lúc này cô đang làm gì.Và cô có những suy nghĩ giống anh hay không? Nếu mình còn có vinh hạnh làm hoàng tử…liệu cô ấy có thể thành công chúa hay không? | | | | | |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Mon Jan 03, 2011 4:56 pm | | #60 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Mon Jan 03, 2011 5:44 pm | | #61 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Thu Jan 13, 2011 10:49 am | | #62 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| | |
| | | | Chap 18:
Anh nhìn ra ngoài trời.Cơn mưa đang ngày càng nặng hạt. Những cơn mưa lúc nào cũng lạnh buốt và buồn bã. Anh nhìn đóa hoa vừa được Alice cắm cẩn thận trong chiếc lọ thủy tinh.
Biểu tượng của tình bạn thiêng liêng và vĩnh cữu…
Anh không thể nhớ nổi mình đã từng nghe câu nói ấy ở đâu,chỉ biết nó thật sự rất quen thuộc.Anh biết rằng mình đã từng nói hoặc nghe nó ở đâu đó. Một vài hình ảnh mờ nhạt đột ngột lướt qua trong đầu anh. Anh chỉ có thể nhận ra giữa đống hình ảnh hỗn độn ấy hình ảnh của một cô bé với mái tóc chấm vai,một cô bé chừng 5,6 tuổi.Đối diện với cô,là hình ảnh cũng mờ không kém của một cậu bé trạc tuổi cô.Cả hai đang nằm giữa cơn mưa tầm tã. Hai đứa trẻ đó,chúng là ai vậy? Chúng đang nói gì đó thì phải,nhưng anh không thể nghe được. Một cơn choáng khiến những hình ảnh kì lạ trong đầu anh biến mất.Đầu anh đau nhức đến mức anh phải chống tay vào giường để giữ thăng bằng. -Cậu không sao chứ,Ren?-Linehalt nhảy ra khỏi túi anh,lo lắng hỏi. -Không có gì. Anh nhìn ra cửa sổ.Ở mái nhà đối diện,Fabia đang ngồi đó,giữa cơn mưa vẫn đang nặng hạt. Dưới sự thúc giục của một sức mạnh vô hình nào đó,anh cầm lấy một cây dù,lặng lẽ đi đến bên cạnh cô. -Cô không sợ bị cảm hay sao?-Giọng nói của anh khiến cô giật mình quay lại. Khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của cô trở nên hiền lành và thanh thản một cách kì lạ.Một vẻ gì đó thanh khiết,dịu dàng,cái vẻ mà anh chưa bao giờ thấy ở cô.Một nàng công chúa như trong những câu chuyện cổ tích mà anh từng vô tình lướt qua khi đến Trái Đất-những câu chuyện mà anh nghĩ không có lấy một chút thực tế nào trong đó. Cô mỉm cười,nụ cười mà anh nghĩ là đẹp nhất trong những nụ cười anh từng nhìn thấy: -Cậu đã bao giờ tắm mưa chưa?-Cô hỏi,không quan tâm đến chuyện mình đột ngột thay đổi cách xưng hô. -Chưa.-Anh không có thời gian và tâm trí cho những thứ bị người ta coi là vô ích. Không nói không rằng,cô lấy cây dù của anh,ném đi. -Vậy thì thử xem sao.-Cô nhìn anh,mỉm cười. Sao hôm nay cô ta cười nhiều thế nhỉ? Chưa bao giờ anh lại cảm thấy lòng mình dễ chịu vì một nụ cười như vậy. Bắt chước cô,anh nằm trên mái nhà,để làn nước mưa xối ướt cả người. Nằm trên mái nhà,hứng từng làn nước mưa một đang rơi,quả thật đem lại một cảm giác anh chưa bao giờ có. Thì ra mưa không chỉ mang một vẻ u ám và lạnh lẽo.Mà còn là sự đồng cảm với những nỗi buồn.Làn nước mưa lành lạnh mang lại cho anh một cảm giác dễ chịu lạ kì,nhẹ nhàng và thanh thản.Phải chăng nước mưa có thể cuốn đi hết những buồn phiền? -Thế nào?Tôi nói không sai chứ?-Nằm cách anh một quãng,Fabia hỏi bằng giọng vẫn nhẹ nhàng.Giọng nói của cô nhạt nhòa trong tiếng mưa,nhưng dịu dàng một cách kì lạ. Anh im lặng.Nhưng anh tin là cô có thể hiểu được suy nghĩ của anh lúc này. Cả hai cứ nằm như vậy,không một lời nào.Cho đến khi cơn mưa tạnh. Fabia nhìn qua bên cạnh.Lần đầu tiên cô thấy trên khuôn mặt anh không còn vẻ u buồn,xa cách hay bất cần.Anh như một con người khác,với tâm hồn trong trẻo,hiền lành và giản dị. Giống như David. Cô không hiểu nổi tại sao mình lại chia sẻ những kí ức bí mật thời ấu thơ của mình-những kí ức mà cô không chia sẻ ngay cả với Aranaut hay chị cô-với anh.Nhưng cô cũng không quan tâm.Lúc này,cô chỉ thấy trên khuôn mặt anh thấp thoáng cái gì đó như một nụ cười-một nụ cười bình lặng và hạnh phúc.Và điều đó khiến lòng cô chợt ấm lại. Trong khoảnh khắc đó,tất cả mọi thứ dường như đều ngừng lại,chỉ để lại một cảm giác bình yên đến lạ lùng. Trong khoảnh khắc bình yên ấy,những hình ảnh mờ nhạt ấy lại hiện ra trong mắt anh.Rõ hơn.Anh có thể nhận ra,cũng giữa làn mưa tầm tã như thế này,hai đứa trẻ nằm cạnh nhau.Cô bé với mái tóc xanh và làn da đặc trưng của người Neathian,và cậu bé với làn da xám của người Gundalia… Những mảnh ghép mờ nhạt của bức tranh kí ức rất quan trọng,kí ức mà anh đã quên,hay chính xác là bị buộc phải quên. Nhưng nếu đó thực sự là kí ức của anh,nếu anh thật sự là cậu bé đó… Gundalian và Neathian cũng có thể là bạn… Tức là anh và cô không hẳn được sinh ra chỉ để làm kẻ thù. Có thể anh đặt hi vọng quá nhiều,nhưng… Hi vọng sẽ không bao giờ trở thành sự thật nếu như ta không tin vào nó.
| | | | | |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Thu Jan 13, 2011 11:29 am | | #63 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Thu Jan 13, 2011 12:36 pm | | #64 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Thu Jan 13, 2011 1:08 pm | | #65 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Thu Jan 13, 2011 1:33 pm | | #66 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Thu Jan 13, 2011 5:24 pm | | #67 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Thu Jan 13, 2011 7:14 pm | | #68 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Thu Jan 13, 2011 8:58 pm | | #69 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Thu Jan 13, 2011 9:04 pm | | #70 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| |
|
|
Fri Jan 14, 2011 1:32 pm | | | Floating like a jelly fish |
| #71 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic]Đồng minh | |
| | |
| | | | - Trích dẫn :
- Ren đang ngồi trong phòng,tò mò nhìn những tấm hình thú nhỏ dán trong cuốn album Fabia để dở trên bàn.Trong tấm ảnh nào,cô cũng chụp chung với chúng,vui vẻ và thân thiện.
Ren mỉm cười.Có lẽ,anh và cô cũng giống nhau ở tình cảm đối với các con vật bé nhỏ. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại dành nhiều tình cảm cho chúng như thế.Có thể đơn giản như anh nói với cô,chúng không biết hại ai,hoặc là vì cái dáng vẻ hiền lành của chúng chính là thứ mà anh mong đợi một ngày nào đó,sẽ được nhìn thấy ở những khuôn mặt xung quanh mình.Hoặc đơn giản,anh chỉ muốn giữ lại một chút tình cảm với cuộc sống này,tìm cái gì đó để yêu thương,mà tình cảm không bị từ chối. Ừm, đến tận h mới mò vào cm cho fic này, sr Al-Mas nhiều lắm T^T Quả thật đôi lúc có những nv phản diện lại dễ mủi long trước những ngừoi hay vật nhỏ bé và vô hại nhỉ? Nhắc thì nhớ đến Ses và bé Rin trong Inu Có lẽ những con thú hiền lành thì luôn như thế, chúng chỉ đáp lại 1 cách bản năng và chân thật tình cảm của những ngừoi yêu thưong chúng mà thôi…Có lẽ chính sự “không nghi ngờ” và “bản năng” làm tình yêu của cậu dành cho chúng lớn hơn nhỉ ^^ Và có lẽ, 1 chút nào đó trong sâu thẳm con tim cậu, đó là sự “bất tin” từ con người…mà cũng đúng thôi Ren à, vì vốn có ai trao cho cậu thứ gọi là “niềm tin” đó đâu… - Trích dẫn :
- Vị trí của công chúa là ở bên cạnh hoàng tử.
Câu nói của anh khiến cô im lặng gần một phút,ánh mắt nhìn anh hơi lạ lùng.Rồi sau đó,nó được thay bằng một nụ cười dịu dàng,và cô khẽ khép cửa lại. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.Dường như,nó đã từ một góc nào đó trong tâm hồn anh,và chỉ chờ có dịp,là lại bật ra.Nó xuất phát từ trái tim đã cô độc suốt tuổi thơ cho đến bây giờ.Nhưng liệu có thể xuất hiện một trái tim khác đủ sức hút lấy nó không? Câu hỏi đó bắt đầu hiện lên từ lúc anh cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà Shun và Alice dành cho nhau-bằng linh cảm của một người chẳng thể tự vệ bằng thứ gì ngoài cái khả năng cảm nhận.Và kì lạ thay,câu hỏi ấy luôn hướng tâm trí của anh về đôi mắt xanh lá ấy. Anh tự hỏi lúc này cô đang làm gì.Và cô có những suy nghĩ giống anh hay không? [i]Nếu mình còn có vinh hạnh làm hoàng tử…liệu cô ấy có thể thành công chúa hay không? Vị trí của công chúa đúng là bên cạnh hoàng tử thật, nhưng có là hoàng tử hay ko chỉ đơn giản là vị trí của 1 người nào đó trong lòng cô gái đựoc gọi là công chúa mà thôi Ren ngốc ơi ^^ Cái lòng đất tối tăm ấy cướp đi quá nhiều của cậu rồi, từ niềm tin đến hi vọng và cả ước mơ nữa...Nó chỉ làm đúng mỗi 1 việc là rèn cho cậu cái cá tính xấu và quá khứ màu đen, thứ giúp tôi và Al-Mas dành chút tình cảm cho cậu thôi...Cậu rất giống 1 nv mà tôi rất thích hồi đó đấy ^^ Nếu cậu có can đảm tiếp nhận ánh sáng, dù chỉ là 1 chút ít thôi, thì có lẽ, Fabia có thể trở thành công chúa...Nếu cậu ko thế là hoàng tử, hãy để cô ấy thành công chúa trong lòng cậu, và có lẽ, chỉ cần vậy mà thôi ^^ P/s: chết rồi,lại nói nhảm mỗi lần xem về Ren là lại thế ít com quá nên h com dài ngoằng T^T Ủng hộ RenFabia,chắc nắm tay là đủ rồi...thấy như vậy sẽ giữ được chút gì đó đẹp đẽ trong lòng tớ hơn, tớ nghĩ vậy...haa haa | | | | | |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|