#1 | | Tiêu đề: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| | |
| | | | Thấy ai cũng có đôi hết trơn, có mình Marucho là không thấy gì, tội tội thế nào ấy. Nên hôm nay mình Post cái này cho mấy bạn xem xét thử rồi cho ý kiến nha ! Hôm ấy là một ngày mưa, mưa to hơn mọi khi, cũng chẳng hiểu vì sao hôm ấy trời mưa mà tôi lại cảm thấy chán nản vô cùng. Bình thường, tôi rất thích mưa, nhưng hôm nay thì ngược lại. Có lẽ là vì hồi sáng, anh Dan có nói là tháng sau sẽ có tổ chức một cuộc thi đấu Bakugan theo cặp, tức một nam một nữ bất kì sẽ tạo thành một cặp, cũng từ chuyện ấy mà tôi cứ đắn đo mãi thôi. Trong nhóm ai cũng có cặp hết, anh Dan với chị Runo, anh Shun với chị Alice , chị Julie với anh Billy, còn lại mình tôi là giờ này thẫn thờ với mấy chuyện tình cảm . Những suy nghĩ mông lung ấy của tôi bỗng bị cắt ngang . Trong cơn mưa như trút nước ấy, tôi bỗng trông thấy một bóng người đang chạy, rồi tự nhiên bị ngã . Tôi vội lấy chiếc dù đang treo gần cửa sổ, mở vội chiếc cửa, và vội vàng chạy đi xem người đó có sao không. Khi đến nơi, tôi phát hiện ra đó là một cô gái . Cô ta nằm sõng soài trên mặt đất. Không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi bỗng thấy sờ sợ làm sao ấy. Tôi lại gần, cô gái không hề động đậy, người lạnh toát , sự lạnh lẽo đó làm tôi dựng tóc gáy , lỡ như... Tôi vội vàng vớ lấy chiếc dù rồi chạy thật nhanh vào nhà gọi bác quản gia. Và cuối cùng, cô gái đó cũng được đưa vào nhà, bác quản gia lấy chiếc khăn bông ra lau khô đầu tóc cho cô gái trước. Sau khoảng mười lăm phút, cô gái dần tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mơ: - Tôi đang ở đâu đây ? - Chị đang ở nhà của tui chứ ở đâu Khi nghe tôi lên tiếng, cô gái đó choàng tỉnh dậy, hết nhìn chiếc khăn bông , nhìn ngôi nhà, rồi lại liếc nghiêng nhìn tôi: - Cậu bắt tôi vào đây phải không, cậu tính làm gì tôi, tôi là tay Takewondo đai đen đấy, nói cho cậu biết , đụng tới tôi đi, đồ " lùn mã tử " không biết phép tắc . Câu nói đó làm tôi tức điên lên, ai ngờ, tôi là người mang cô ta vào đây, đắp khăn cho cô ta đàng hoàng đã rồi giờ cô ta trút hết tức giận lên đầu tôi mới ghê chứ . Tôi bực mình đáp lại: - Chị vừa phải thôi chứ, tận tình với chị như thế rồi giờ chị quay qua chị nổi giận với tôi là sao ? Tôi mà không mang chị vào đây là chị bị ... bắt cóc thiệt rồi đó. Ai đời con gái mà lại chạy long nhong ở ngoài đường vào lúc trời giông mưa bão như thế này, lại còn nói tôi là đồ không biết phép tắc nữa chứ, Takewondo của chị đâu chị múa thử cho tôi xem xem, con gái gì mà hung dữ thấy ghê Sau khi nghe tôi làm một tràng không nghỉ, cô gái ây như đã suy nghĩ lại .Đôi mắt màu ngọc bích đanh đá khi nãy giờ đã lắng xuống, tay vuốt mái tóc màu xanh biển dài và mặt bắt đầu đỏ lên vì ngượng - Cho tôi xin lỗi. Tại... - Thôi được rồi, chị không sao là tốt, tên chị là gì thế ? - Tsubaki Hanashi. Còn cậu ? - Marucho Marukura . À, chị đi đâu vào lúc trời mưa bão như thế này . - Tôi đi tìm mẹ mình - Mẹ ??? Tôi tròn mắt hỏi, nhưng cô gái chỉ im lặng, đôi mắt thoáng vẻ đau buồn . Thấy vậy, tôi cũng không hỏi nữa . Dù cho không biết chuyện gì, nhưng tổi trấn an cô gái: - Chị Tsubaki đừng lo, mẹ chị chắc là không sao đâu, nhưng mẹ chị mà thấy chị như vầy, chắc bà ấy sẽ lo lắm. Tsubaki rất ngạc nhiên khi nghe tôi nói câu đó. Cô ấy thoáng nhìn tôi, rồi quay sang nhìn cái đồng hồ treo ở chỗ cầu thang, rồi hốt hoảng : - Thôi chết, trễ rồi, đã 20h30 rồi sao? Tôi phải đi đây - Nhưng trời đang mưa mà chị. -Ừ nhỉ, nhưng tôi đang rất vội, bà tôi ở nhà sẽ mong lắm - Hay là chị cầm lấy chiếc dù này đi - Nhưng...dù của cậu mà. Câu không sợ tôi... chôm luôn sao ? - Cái đó chỉ có chị quyết định được thôi. Nhưng tạm thời tôi chỉ cho chị mượn, không phải cho luôn đâu mà chị lo Rồi Tsubaki cầm lấy chiếc dù. Tôi mở cửa cho cô ấy , cô ấy quay lại hướng của tôi, khẽ nói : - Cám ơn cậu nhiều nha! Tôi cười với Tsubaki, rồi cũng đứng đó nhìn cô gái xinh đẹp ấy bước đi, dần dần khuất sau màn mưa kia. Tôi cảm thấy lòng mình rạo rực kì lạ, một thứ cảm giác tôi chưa bao giờ có, từ trước tới giờ . HẾT CHAP 1 >_^ | | | | | |
|
|
Tue Mar 22, 2011 9:09 am | | #2 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Tue Mar 22, 2011 10:20 am | | | I just love this place too much.. |
| #3 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Tue Mar 22, 2011 11:45 am | | | bóng tối cứ tan đi mãi mãi về sau nhưng cho đến phút cuối nó vẫn luôn tươi cười với chúng ta những người bạn yêu quý |
| #4 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Tue Mar 22, 2011 1:27 pm | | | Vì sao không bao giờ thoát khỏi bóng tối nhưng nó đem đến cho bóng tối sự ấm áp, làm bóng tối không còn cô độc |
| #5 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Tue Mar 22, 2011 3:53 pm | | | Floating like a jelly fish |
| #6 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Tue Mar 22, 2011 4:04 pm | | #7 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Tue Mar 22, 2011 4:25 pm | | | Shun X Alice is no.1 ^^ |
| #8 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Tue Mar 22, 2011 6:10 pm | | | Hãy tự hào vào những gì bạn đã đạt được dù nó có thảm hại thế nào đi chăng nữa vì đó là những gì mà bạn đã cố gắng hết mình |
| #9 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Tue Mar 22, 2011 9:52 pm | | | Đừng có buồn, đừng có khóc vì bạn sẽ không bao giờ biết rằng có ai đó rất yêu nụ cười của bạn. |
| #10 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Wed Mar 23, 2011 2:48 pm | | | Vì sao không bao giờ thoát khỏi bóng tối nhưng nó đem đến cho bóng tối sự ấm áp, làm bóng tối không còn cô độc |
| #11 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Wed Mar 23, 2011 2:49 pm | | | Vì sao không bao giờ thoát khỏi bóng tối nhưng nó đem đến cho bóng tối sự ấm áp, làm bóng tối không còn cô độc |
| #12 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Thu Mar 24, 2011 6:03 am | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #13 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| | |
| | | | Nếu mọi người ủng hộ, thì Chap mời đây! Vậy đấy, từ cái ngày hôm đó, tôi cứ suy nghĩ mãi về cái cảm giác ấy của mình , tôi thực sự không hiểu nó là gì và tôi muốn xác mình lại chuyện này, tôi muốn gặp lại cô gái kì lạ tên Tsubaki đó lần nữa. Một tuần lặng lã trôi đi, ngày hôm đó, trời nắng chang chang, tôi đi dạo quanh công viên để tìm xem có thể gặp Tsubaki không. - Không khéo, bà chị " xù lông nhím " cái dù của mình rồi cũng nên, nếu vậy chắc là mình không thể gặp cái bà chị ấy nữa rồi. Tìm chi cho mất công chứ. Cái suy nghĩ đó làm tôi bực mình. Tôi không còn nghĩ tới cái việc tìm kiếm ấy nữa, trong lòng trách cứ Tsubaki rất nhiều. Nhưng tôi đã lầm, hoàn toàn sai lầm với suy nghĩ là Tsubaki không trả dù nữa,cái suy nghĩ Tsubaki là một kẻ cắp bỗng tan biến đi khi Tsubaki đến gõ cửa nhà tôi tối hôm đó. Tôi thật sự bất ngờ khi cái cô gái mà tôi gặp không phải là một cô gái đanh đá như hôm nọ, mà là một thái độ diệu dàng, ân cần... trong làn nước mắt. - Tôi đến trả lại cái dù cho em, cảm ơn em đã cho tôi mượn cái dù này đến tận ngày hôm nay Tsubaki vừa cảm ơn tôi, vừa cười với tôi . Nụ cười gượng gạo che giấu bên trong một nỗi buồn vô hạn, cười , nhưng vẫn khóc rất nhiều. Tôi hỏi: - Chị sao thế ? Sao chị lại khóc, chị có chuyện gì buồn lắm phải không? Tsubaki càng khóc nức nở hơn, rồi bỗng dưng bỏ chạy, chạy đi rất nhanh . - Này ... Tôi vội vàng gọi chị ấy lại, nhưng không có tác dụng - Tsubaki, sao chị lại... Vây đấy, tôi ngỡ ngàng trước hoàn cảnh đó, càng ân hận khi đã nghĩ rằng Tsubaki là một kẻ ... ăn cắp . Một lần nữa cái cảm giác đó lại xuất hiện, nó không phải là cảm giác của sự thương xót , cảm giác của ân hận, ... tôi có thể khẳng định như vậy. Đó là một cảm giác kì lạ, tôi vẫn chưa thể giải đáp được câu hỏi về cái cảm giác bí ẩn ấy . Tôi cảm thấy lo cho Tsubaki rất nhiều , tôi không biết chị ấy đã gặp phải chuyện gì, Tôi nghĩ: - Có khi nào là do mẹ của chị ấy không? Lần trước chị ấy có nói là đi tìm mẹ, nhưng sau đó, chuyện gì đã xảy ra ? Tôi chợt nghĩ như vậy, nhưng dù đó là chuyện của mẹ Tsubaki, tôi có thể làm gì cho Tsubaki bây giờ . Trong một phút suy nghĩ , tôi cảm thấy mình vô dụng, Tsubaki đau đớn như vậy, thế mà tôi không thể giúp gì, ngay khi Tsubaki đứng trước mặt tôi , đáng lẽ tôi phải bắt chị ấy vào nhà để cùng chia sẻ với chị ấy chứ . Nhưng, thật sự mà nói, ngay bây giờ, tôi muốn gặp lại Tsubaki. HẾT CHAP 2 Mong các bạn ủng hộ ^_<
| | | | | |
|
|
Thu Mar 24, 2011 8:32 am | | #14 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Thu Mar 24, 2011 10:04 am | | | Shun X Alice is no.1 ^^ |
| #15 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Thu Mar 24, 2011 10:40 am | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #16 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Thu Mar 24, 2011 11:44 am | | | bóng tối cứ tan đi mãi mãi về sau nhưng cho đến phút cuối nó vẫn luôn tươi cười với chúng ta những người bạn yêu quý |
| #17 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Thu Mar 24, 2011 1:33 pm | | | Vì sao không bao giờ thoát khỏi bóng tối nhưng nó đem đến cho bóng tối sự ấm áp, làm bóng tối không còn cô độc |
| #18 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
Sat Mar 26, 2011 6:58 am | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #19 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| | |
| | | | Đây là chap mới ! Kể từ cái ngày gặp lại Tsubaki , tôi có cảm giác bản thân đang thay đổi. Tôi cảm thấy mọi thứ trên đời bỗng trở nên vô vị, và tôi thấy mình như đang hờ hững với tất cả .Ba ngày sau, tôi gặp Dan và Runo ngoài phố - Này Marucho, anh thấy em lúc này ngờ ngạc nắm đấy, bị bệnh à? - Không ạ! - Chứ sao? nếu có tâm sự buồn thì cứ đến tìm anh, đừng gặm nhấm một mình, coi chừng " đã lùn lại càng lùn hơn" đấy nhá - Cái anh này. - Runo mắng - Chọc Marucho hoài. Mà Marucho nè, nếu có chuyện buồn thì em cứ mạnh dạn chia sẻ với mọi người trong nhóm , trong nhóm tụi mình, ai cũng sẵn sàng lắng nghe em nói hết , giấu trong lòng chỉ thêm khổ thôi, biết chưa ? - Vâng ạ !- Tôi nhẹ nhàng đáp lại - Nhưng chớ có dại mà chia sẻ với cái tên này , hắn là tên " cùng làng cùng xóm với dân té giếng ", không khéo lại nói bậy nói bạ làm em buồn thêm đấy . - Vừa phải thôi nha, em quá đáng quá đó . - Bộ em nói hổng đúng sao ? - Thôi, anh chị đừng cãi nhau nữa mà. - Tôi vội vàng cắt ngang cuộc cự cãi giữa hai người , không khéo cái thành phố này trụ không nổi với hai người này mất - Mà anh chị đang đi đâu thế, hai người ăn mặc đẹp quá chừng . - Đi đâu ta ?- Dan hỏi một câu làm cho Runo tức điên lên - Vừa phải thôi nha, rủ tui đi xem ca nhạc đã rồi giờ lại... - Thôi anh nhớ rồi, bọn mình đi thôi Dan quay ngoắc lại - Tạm biệt, gặp nhau sau nhé, Marucho Thế đấy, Dan và Runo mà xáp lại thì lúc nào cũng có chuyện để cự cãi. Trong nhóm chỉ có cặp Shun và Alice là yên ắng nhất, không cãi vã, cũng không ồn ào giống hai anh chị Julie và Billy . Đang nghĩ ngợi về các cặp đôi trong nhóm, tôi bỗng thấy Tsubaki. Nhưng lại cảm thấy cô ấy khác xa với hai người mà tôi từng gặp. Cô ấy cắt tóc ngắn, áo quần diêm dúa, màu mè, trang sức đeo đầy cả cổ, cả tay ... . Tôi nhìn Tsubaki từ phía bên kia đường, nhưng cô ấy không thấy tôi. Rồi bỗng - Nhóc là người quen của Tsubaki phải không ? - A - Tôi giật mình la lên rồi ngoái nhìn lại, là một bà chị rất đẹp, đôi mắt màu xanh thẳm mang đậm vẻ huyền bí, mái tóc vàng lượm, xoăn lên trông rất bắt mắt - Thấy nhóc cứ đứng nhìn Tsubaki hoài thôi, lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên nữa. Xin giới thiệu với nhóc, chị là Fuumi Satoru, chị hàng xóm, trên Tsubaki một tuổi . Nhóc có vẻ rất ngạc nhiên với vẻ bề ngoài của Tsubaki lúc này nhỉ, chị em mình tìm chổ nào thoáng thoáng nói chuyện nhé. Bà chị này ăn nói rất chững chạc, thông minh, hèn gì trên mắt có cặp mắt kính dày cui, dày hơn cả tôi nữa chứ . Chị ấy dắt tôi vào công viên gần đó, ngồi xuống băng ghế đá cạnh đài phun nước, rồi bà chị lại tiếp tục cuộc đối thoại - Nhóc có quan hệ thế nào với Tsubaki vậy ? - Em... chỉ là bạn thôi - Bạn, Tsubaki nhà ta cũng may mắn thật, làm quen được với một chú nhóc dễ thương như nhóc cơ đấy . - Vậy còn chị ? - Lúc này tôi mới hỏi - Chị là chị hàng xóm thật không đấy? Khi nghe tôi hỏi, gương mặt bà chị Fuumi thoáng một nỗi buồn . - Chính xác hơn là chị em kết nghĩa. Vì hoàn cảnh của Tsubaki rất đáng thương nên chị luôn muốn được giúp đỡ Tsubaki. Cha Tsubaki mất từ khi mà Tsubaki còn bé , mẹ em ấy lại thất nghiệp, suốt cả năm trời không tìm được việc làm, tất cả nhờ cậy vào số tiền ít ỏi mà bà ngoại Tsubaki nhận được từ công việc làm thuê, làm giúp việc cho người ta . Kể tới đó, Fuumi dừng lại, thoáng chút nghẹn ngào, tôi thắc mắc: - Nhưng chị ấy đâu tới mức phải thay đổi 360 độ như vậy ? Đâu tới mức chị ấy phải đau buồn chứ? - Không như em nghĩ đâu, càng ngày bà ngoại Tsubaki càng yếu đi, mẹ em ấy đi đến khắp nơi mà chẳng tìm được việc làm, bởi từ nhỏ không đã không biết chữ , mà thời đại bây giờ đòi hỏi phải có bằng cấp, cùng lắm cũng phải biết cái chữ mới xin được việc làm . Thế rồi, mẹ Tsubaki cùng túng quá mới sa chân vào con đường tội lỗi, con đường chỉ dành cho gái quán Bar , vũ trường mà thôi. Cùng túng quá mà bỏ bể đứa con gái đang tuổi ăn, tuổi học ấy mà đi theo một người đàn ông khác. Cách đây một tuần, Tsubaki đi tìm mẹ trong cơn mưa tầm tã cả một buổi chiều, nhưng cuộc tìm kiếm chỉ là vô vọng. Một tuần sau đó, mẹ Tsubaki dẫn một người đàn ông lạ về nhà, trước mặt Tsubaki và bà ngoại , bà ấy tuyên bố là sẽ đi cùng ngươi đàn ông đó, giao Tsubaki cho cho bà ngoại nuôi, rồi lấy quần áo đi đâu mất biệt. Tsubaki thổn thức với chị cả ngày, kể cho chị nghe rất nhiều những kỉ niệm vui buồn ngày còn nhỏ với mẹ và bà ngoại, vậy mà giờ đây, những tháng ngày đó, những kỉ niệm đó đã đi đâu mất biệt, từ bây giờ, Tsubaki phải sống mà không có mẹ , con bé sợ rồi lúc nào đó, bà cũng sẽ rời xa nó, nó sẽ phải sống một mình. Nếu chị nhớ không lầm, hôm đó Tsubaki cứ khóc mãi, kể cả cái lúc, con bé ôm cây dù đi trả cho ai đó, nó cũng vẫn khóc. Nói tới đó, Fuumi cũng khóc, khóc rất âm thầm . Rồi lại nói với tôi : - Từ lúc đó, Tsubaki như trở thành một con người khác vậy , nó ăn mặc, chưng diện, chơi chung với một đám nhóc không ra gì. Chị có can ngăn cách mấy cũng không được, chị sợ, con bé sẽ giống như mẹ nó, dấn thân vào tội lỗi, rồi sống trong đau khổ. Fuumi dừng lại, cố gắng che đi hàng nước mắt chảy dài - Nhưng sao chị lại chọn em để thổ lộ chuyện này ? Em chỉ là người quen thôi mà - Không, ánh mắt em nhìn Tsubaki không đơn thuần là nhìn người quen, chị biết chắc như vậy mà. Chị muốn tìm mọi cách để đua Tsubaki trở lại là con người trước kia, nên chị... - Em hiểu ý chị rồi, em sẽ giúp chị . - Cám ơn em. Cuộc nói chuyện kết thúc tại đó, tôi thông cảm cho hoàn cảnh của Tsubaki lắm, nhưng tôi biết làm sao bây giờ? Lỡ đồng ý giúp chị Fuumi rồi . Ngay lúc này, có lẽ, tôi cần nhờ đến sự trợ giúp của nhóm anh Dan thôi . | | | | | |
|
|
Sat Mar 26, 2011 10:05 pm | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #20 | | Tiêu đề: Re: Sau cơn mưa , trời lại sáng | |
| |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|