#76 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| | |
| | | | Vì mới thi xong nên mình ra chap tiếp luôn^^ Chap 4 : Vừa về đến phủ tên tể tướng gian xảo kia cười hả hê vẻ khoái trí, hắn ngồi an toạ xuống cái ghế của mình. Một bóng người bay vụt vào trong căn phòng và quỳ trước mặt hắn. _ Nhà ngươi theo dõi tên vua đó thế nào rồi !!! Hắn hỏi, khuôn mặt dáng ghét của hắn một thoáng đã cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không phải là nụ cười của sự vui mừng, mà có thể là một nụ cười đau khổ, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì. Thậm chí là ngay đến hắn cũng không iết tại sao hắn lại như vậy. Bóng người đó, khẽ ngước khuôn mặt lên nhìn hắn nhưng rồi lại cúi xuống. _ Thưa, nhà vua vẫn còn trong cung, ngài không làm gì cả chỉ ngồi cho cá vàng ăn ở vườn thượng uyển thôi. Bóng người đó cất tiếng nói, giọng vui mừng như vừa có chuyện gì đó trọng đại xảy ra với hắn. Zenohelp quay sang phía người kia. _ Sao ngươi vui thế, Lync ? Người tên Lync đó vội lùi nhẹ xuống tỏ vẻ nghiêm trọng. _ Thưa không có gì ạ.... Nhưng tại sao ngài lại muốn nhà vua mau gả công chúa cho hoàng tử Ace ? chẳng phải nếu như vậy thì chúng ta khó lòng mà thành công... Chẳng để Lync nói hết, Zenohelp cười lớn, hắn ngắc ngang lời Lync và nhét mép. _ Ngươi không cần phải lo đâu, ta tự có an bài, nhà ngươi chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của chính mình là được, không cần lo chuyện gì cả. MÀ ngươi mau đi theo dõi tiếp đi, ta muốn biết hiện giờ công chúa đang làm gì. Lync khẽ gật đầu rồi nhảy ra khỏi phủ bằng đường cửa sổ. Zenohelp nhìn theo bóng Lync bay vụt ra khỏi cửa sổ, ánh mắt hắn ánh lên một cái và hắn vội vã bước vào phòng rồi viếc một cái gì đó sau hắn sai người thả bồ câu. Và hắn cũng ra khỏi phủ. Nửa tiếng đồng hồ sau, hắn cưỡi một con hắc mã đến hoàng cung, nơi nhà vua ở, bước vào trong, nhà vua đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế bằng cẩm thạch. Vừa thấy Zenohelp, ngài đứng bật dậy, mặt lộ đầy vẻ ngạc nhiên. _ Tể...Tể..tướng... ngươi vào đây là gì ? Ngài hỏi và lấy lại bình tĩnh nhìn hắn, khuôn mặt bỗng chốc chở lại vẻ lạnh lùng vốn có của nó. Zenohelp cười và cúi người ra vẻ trân trọng. _ Bẩm, nước láng giềng đã gửi thư qua rồi ạ. Họ nói trưa mai sẽ đến đây. Nghe thế, nhà vua bần hoàn nhìn hắn. Ngài khẽ gật đầu và ra hiệu cho hắn lui ra, và nay sau đó nhà vua thở dài và sai người đến nói với công chúa. Tại phủ công chúa. Lync nấp sau một cái cây gần cạnh phủ. Hắn không rời mắt khỏi cái bóng dáng nhỏ của nàng công chúa. Bỗng công chúa bước xuống sân vườn, cô nhảy múa kiểu hoàng gia, vừa nhảy vừa hát. Giọng hát của nàng hay đến nỗi chim muôn cũng hót líu lo theo tiếng hát. Nàng nhảy rất đẹp, càng lúc càng gần cái cây mà Lync trốn trên đó. Lúc đầu Lync không để ý đến khuôn mặt cũng như giọng hát của nàng nhưng khi hắn vừa cham mặt cô, thì tim hắn bỗng bập mạnh, mặt hắn nóng dần lên. Tiếng hát của nàng giờ đã chiếm cả trái tim của hắn. _ Công chúa !!! Công chúa người đâu rồi !!! Tiếng Shun từ trong phủ vang lên. Lync giật mình và cũng đã suýt té. Nghe tiếng Shun, Alice lên tiêng đáp lại. _ Tôi ở đây ! _ Công chúa mau vào phủ đi, ngoài đó nguy hiểm lắm !!! _ Umh !!! Tôi vào đây. Alice nói vọng vào. Nghe vậy, Lync vội nhảy xuống đất. Nhanh như cắt hắn bụm miệng cô lại, đánh ngất cô và cõng đi, hắn không biết tại sao mình lại làm vậy. Có thể là do đó là phản xạ nhất thời và cũng có thể là... hắn đã yêu, yêu người con gái này. ( đừng giết mình nha ) _ Công chúa !!! Người lại đi đâu nữa vậy ? sao không vào nhà ? Tiếng Shun vẫn vang lên nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng lạ thường. Shun hoảng hốt, anh tìm công chúa khắp phủ nhưng vô ích. Cùng lúc đó, tên báo tin của nhà vua cưỡi ngựa đến phủ. Hắn nói với Shun làm anh thửng người, anh khuỵ xuống, tay chống lên mặt vẻ đau khổ. Nhưng sau một hồi lâu, anh lấy lại bình tĩnh vào cố tìm cách tìm công chúa. Chợt anh nhìn thấy cái vòng tay mà anh đã tặng cô trong sinh nhật năm ngoái của cô. _ Thôi rồi !!! Chuyện lớn rồi, làm sao đây ? Shun vội lấy ngựa vào chạy tìm công chúa. Đến chiều, Shun vẫn không tìm được. Anh thả ngựa đi vòng quanh chợ, đột nhiên Shun chợt nhớ ra một điều gì đó. Ngay sau đó, anh cưỡi ngựa đến một căn nhà vào hõi thăm đường, cũng không mất nhiều thời gian, Shun đến một ngôi nhà có vẻ sang trọng bán quần áo. Anh gõ cữa và một người đàn bà mở cửa ra. _ Oh !! Chào quý ông , ngài muốn mua gì ở tiệm chúng tôi ạ !!! Người đàn bà đó hỏi, nhưng Shun phủi tay anh nói. _ Tôi muốn tìm Mira. Cô ta có nhà không. Nghe anh nói thế, bà ta thở dài và bước vào nhà. Hiểu được thái độ đó Shun đưa cho bà ta một túi tiền và vừa thấy nó mắt bà ta sáng lên. _ Nó ở sau nhà ấy !!! Shun liền bước xuống nhà, vừa mở cửa sau anh nhìn thấy một khuôn mặt y như công chúa Alice _ Chào...chào... Mira cô, cô có khoẻ không ? Nghe tiếng Shun vang lên sau lưng cô liền quay lại và mỉm cười. Shun nhìn cô, có lúc anh còn nghĩ đó là công chúa thật. _ Anh đến có phải là có tin gì của Alice nói với tôi không ? Mira nói và đưa Shun quay lại với thực tế. Anh chỉ cúi mặt và nói. _ Thật ra thì.... thì.... Alice chính là ... là ... công chúa. Nghe Shun nói Mira chỉ bật cười, cô nhìn anh bằng con mắt dò xét nhưng nụ cười của cô đã vụt tắt khi thấy Shun... khóc ( fan của Shun đừng giết mình tội nghiệp mình ) _ Anh nói thật ư ? có chuyện gì vậy ? có thể kể cho tôi nghe. Và sau đó Shun kể hết cho Mira nghe, từ chuyện Alice có hôn ước với hoàng tử Ace cho đến việc Alice bị mất tích và.... _ Cái gì ? Anh muốn tôi giả làm công chúa ư ? Mira thét toán lên khi nghe Shun đề nghị cô giả làm công chúa. _ Không, không phải là giả mà là... chỉ là... thế chỗ của công chúa một thời gian cho tôi có đủ thì giờ để tìm công chúa thôi. Xin cô đấy, nếu mà không có công chúa thì có thể hai nước sẽ có chiến tranh. Mira nhìn đôi mắt khẩn cầu của Shun, cô nhớ đến Alice, người có khuôn mặt y như cô và cô khẽ gật đầu đồng ý. Shun rất vui mừng và mời cô ra ngựa, anh kính cẩn mời cô lên ngựa như kiểu anh mời Alice. Và Mira cười rồi bước lên ngựa, con ngựa thẳng tiến đến hoàng cung trong sự háo hức của Mira. ............................................................................................................................................... Chap hơi nhảm nhưng mong mọi người ủng hộ^^ | | | | | |
|
|
Fri May 06, 2011 9:46 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #77 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Fri May 06, 2011 9:47 pm | | #78 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sat May 07, 2011 9:23 am | | | Tôi là người bị nhiều người hiểu lầm nhưng tôi không quan tâm đến họ, người mà tôi quan tâm chính là người thân của tôi. |
| #79 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sat May 07, 2011 9:30 am | | | bóng tối cứ tan đi mãi mãi về sau nhưng cho đến phút cuối nó vẫn luôn tươi cười với chúng ta những người bạn yêu quý |
| #80 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sat May 07, 2011 3:19 pm | | | Tôi rất là buồn bã và cô độc giữa bóng tối và ánh sáng |
| #81 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sat May 07, 2011 8:28 pm | | | Vì sao không bao giờ thoát khỏi bóng tối nhưng nó đem đến cho bóng tối sự ấm áp, làm bóng tối không còn cô độc |
| #82 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sat May 07, 2011 8:39 pm | | #83 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sat May 07, 2011 8:41 pm | | | Đừng có buồn, đừng có khóc vì bạn sẽ không bao giờ biết rằng có ai đó rất yêu nụ cười của bạn. |
| #84 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sun May 08, 2011 7:34 am | | | Vì sao không bao giờ thoát khỏi bóng tối nhưng nó đem đến cho bóng tối sự ấm áp, làm bóng tối không còn cô độc |
| #85 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sun May 08, 2011 8:24 am | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #86 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sun May 08, 2011 8:54 am | | | Gió bay qua nhiều thứ,nhưng gió không có bạn,gió cô đơn và lạnh lẽo ,gió ước gió có bạn,có ai muốn làm bạn với gió không ,không có ai cả,gió thật cô đơn |
| #87 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| |
|
|
Sun May 08, 2011 9:05 am | | | Vì sao không bao giờ thoát khỏi bóng tối nhưng nó đem đến cho bóng tối sự ấm áp, làm bóng tối không còn cô độc |
| #88 | | Tiêu đề: Re: Cổ tích một chuyện tình. | |
| | |
| | | | Chap 5 : Trời chập tối, con ngựa chở Shun và Mira vừa vào trong phủ công chúa, thì cánh cổng hoàng thành cũng vừa đóng lại. Bước xuống ngựa, Mira nhìn quanh sân vườn. Có lẽ cô chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào rộng như vậy. _ Đây là... là nơi.. Alice...à không í tôi là công chúa ở à ? Mira hỏi lớn khi Shun dắt ngựa vào chuồn. Nghe vậy Shun chỉ cười. Anh bước đến gần cô. _ Phải. Nhưng từ giờ cô hãy nhớ tên mình Alice, còn đây là nơi cô sống, nếu không sẽ bị phát hiện, đó là tội khi quân. Shun nói với Mira, khuôn mặt cô dần biến sắc. _ Thôi ta vào trong đi, chúng ta còn nhiều việc phải làm như cải trang cho cô giống với công chúa Alice chẳng hạn. Cả hai đi vào phủ. Sau hai tiếng đồng hồ sửa soạn, giờ nhìn Mira không khác gì Alice nhưng... _ Còn tóc thì sao ? Anh không thấy là tóc của tôi ngắn hơn so với công chúa à ? Mira đưa tay nâng tóc mình lên. Cả hai người ngồi bịch xuống thở dài. Chợt một ý nghĩ lén lỏi trong đầu Shun, anh chạy thật nhanh ra khỏi phủ, một lát sau anh trở lại và trên tay còn cầm một bộ tóc giả màu cam dài. _ Cái này có lẽ sẽ có ich đây!!! Mira cười. Cô đội bộ tóc giả đó lên, và giờ Shun không còn biết ai với ai nữa. Anh lác đầu và thở dài _ Hazz... Thấy vậy Mira xụi mặt cô hỏi nhỏ vào tai Shun. _ Bộ tôi không giống công chúa Alice sao ? Nhưng Shun chỉ cười anh vỗ nhẹ vai cô. _ Không phải là giống mà là quá giống !!! Nhưng ngoài cái ngoại hình ra thì cô còn phải biết lể nghi hoàng gia mới được. Nói xong, Shun lấy trong tủ ra một quyển sách dày mo đưa cho Mira. Nhìn quyển sách, cô cười ngượng và cầm lấy nói. _ Cô không cần phải học hết đâu mà chỉ cần học một vài câu áp dụng nhiều trong sinh hoạt thường ngày thôi. Với lại cô còn phải biết khiêu vũ nữa. Nghe thế, Mira nhăn mặt nhìn Shun nhưng rồi cô cũng phải gật đầu dồng ý. Suốt đêm hôm đó cả hai thức suốt đêm đến gần sáng họ mới chợp mắt được một chút. Tại phủ tể tướng. Zenohelp đang gấp gút chuẩn bị. Một bóng người từ cửa sổ bay vựt vào trong và quỳ trước mặt hắn. _ Ngươi mau bắt giữ công chúa cho ta. Zenohelp nói và ngay lập tức Lync đặt công chúa xuống và điều đó là cho Zenohelp ngạc nhiên nhưng hắn vẫn cười không hề trách móc rồi ra hiệu cho Lync lui ra. _ Đúng là trời cũng giúp ta rồi !!! HAHAHAHAHAAAAAAA Hắn thầm nghĩ và cười vang lên. Hắn trợn mắt nhìn nàng công chúa đang nằm dưới đất một hồi lâu rồi sai Lync cùng một tên thuộc hạ khác. _ Hai ngươi mau tìm một nơi nào đó kín đáo rồi nhốt nó vào, nếu không có lệnh của ta thì không ai được thả nó. Hai người khẽ gật đầu và bế công chúa nhảy ra khỏi phủ. Còn Zenohelp hắn tức tốc đi đến hoàng cung để diện kiến nhà vua. Khi và đến chánh điện, nhà vua đang ngồi trên ngai vàng tay chống nâng đầu như đang suy nghĩ, vừa nhìn thấy hắn ngài giật mình và nói với giọng cực cool như bực tức. _ Nhà ngươi vào đây làm gì hả ? Zenohelp cười, hắn quỳ xuống vờ tâu. _ Thưa thần muốn đến xem mọi việc tiến triển đến đâu rồi ạ !!! Mà nếu hoàng thượng mệt có thể vào trong nghỉ ngơi. Tuy biết là hắn không tốt đến độ đó nhưng hắn lại rất được là văn võ bá quan trong triều nên nhà vua cũng đành bước vào trong. Vào đến phòng ngài giận dữ đập bể cả cái bình hoa cổ ( cha này phá của dể sợ ) nhưng vài phút sau ngài cũng đã lấy lại được bình tĩnh và sai một người đến phủ công chúa mời nàng đến để nói chuyện. Khi nhận được tin nhà vua muốn gặp Alice, Shun và cả Mira đều toát mồ hôi vì nhà vua rất hiểu công chúa, nếu bị phát hiện thì. _ Mira cô nhớ những gì tôi nói ngày hôm qua không ? Shun quay sang hỏi Mira với vẻ đầy khẩn cầu. Mira cười và gật rồi nàng đi theo người báo tin đó vào Hoàng cung. _ Hy vọng mọi chuyện sẽ không đến nổi nào. Shun nhìn theo Mira và thầm nghĩ. Cả hai cưỡi ngựa vào cung, đến phòng hoàng thượng, Shun dừng lai và ra hiệu cho Mira cứ đi tiếp. Mira như hiểu ý Shun, cô hít thật sâu và mở cửa bước vào. Trong phòng, mọi thứ đề là những loại quý hay dồ cỗ dắt tiền nhưng không có một ai cả, cô bước tiếp ra sân thượng. Ở đó có một người thanh niên với mái tóc ánh vàng chỉa lung tung lên trời mặc áo hoàng bào. Nghe tiếng bước chân người đó quay lại, giờ Mira có thể nhìn rõ mặt anh ta, một khuôn măt lạnh hơn cả Shun, người đó bước đến gần cô và cô cảm thấy mình đang run sợ, dầu óc trống lỏng. Theo phản xạ tự nhiên cô nhắm tịt mắt lại. _ Alice, muội làm sao thế ? Một giọng nói vang lên, nói ấm áp lắm. Cô ngước lên và mở mắt ra nhìn, là ngài, là anh của Alice và là hoàng đế của vương quốc này. _ Muội làm sao vậy, Alice ? Ngài lại hỏi và lần này Mira khẽ trả lời. _ KHông, không sao cả. Giọng cô cứ nghẹn lại, cô cảm thấy không thể tự tin khi đứng trước nhà vua. Nhưng liền sau đó, khuôn mặt lạnh tan đó lại bị thay đổi và thế chỗ cho nó là một khuôn mặt dịu hiền cùng một nụ cười ( ói máu ). _ Sao lại không sao chứ. Hay là do... Huynh đã đồng ý gả muội cho hoàng tử Ace ? Ngài hỏi và đưa tay lên má nàng. Có lẽ ngài không đề ý rằng mặt của Mira đã ửng đỏ ( fan của Mira đừng kill mình nha ). Phút giây lãng xẹt đó...í lộn lãng mạn đó bị phá vỡ bởi một tiếng tù hoàng gia. Vừa nghe thấy nói Mas ( gọi vậy cho ngắn ) giật mình và bước vào trong nhưng ngài quay lại và cười nói. _ Đừng sợ, Ace là một người tốt và rất dũng mãnh. Huynh đã gặp anh ta vài lần rồi!!! Nói xong Mas rời đi và Shun chạy vào trong thì thấy Mira đang khuỵ xuống. Anh chạy lại hỏi. _ Mira cô có sao không ? Mira ngước nhìn Shun cô cười. _ Không, tôi chỉ hồi hợp quá thôi. Shun cũng thở phào, anh ngồi xuống cạnh cô. _ Vậy tôi yên tâm rồi, mà giờ tôi phải đi tìm công chúa, nên cô hãy cẩn thận nhất là với hoàng thượng, ngài không phải là tay mơ đâu. Cả hai bật cười nhưng những lời nói của họ đã bị một người nghe thấy ngoài cửa. ................................................................................................................................................................... Phù may quá xong chap rùi^^ Mà dừng ai giết mình vì tội ghép Mira với Mas-chan nha, mình chỉ làm theo yêu cầu của Ace_Mira thui^^ Nhưng hổng ghép với Shun vì Shun cũng bị dính Lync rùi nên thui cho Mas thế vào^^ | | | | | |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|