#251 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Sat Jul 02, 2011 9:29 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #252 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Sat Jul 02, 2011 10:50 pm | | | Floating like a jelly fish |
| #253 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| | |
| | | | - Trích dẫn :
- Sẽ đau đấy,cậu chịu khó nhé.-Cô gái với mái tóc hai tầng màu đen và đôi mắt xám vừa băng bó vừa mỉm cuời với cậu.
Cô gái ấy luôn xuất hiện trong khu vuờn rộng lớn của hoàng cung vào mỗi buổi chiều,khi cậu đang ngắm cảnh trên cây.Cô gái lớn hơn cậu chừng muời tuổi.Cậu không biết gì về cô,ngoài chuyện cô là nguời đầu tiên dịu dàng và ân cần một cách đặc biệt như vậy.Nhưng,khác với Mira,cô lại có cái gì đó bí ẩn một cách mê hoặc.Giống như bóng đêm dịu mát. -Không phải lúc nào cũng có nguời băng bó cho cậu đâu.-Cô gái mỉm cuời.-Vì vậy hãy bảo trọng nhé. Cậu nhìn cô. -Chị tên gì? Cô nói,giọng nói trầm lắng nhưng dịu dàng: -Cứ gọi tôi là Dara. *nhảy loi choi* Hura! Dara xuất hiện r (dù chỉ là trog Flashback T___T) Cơ mà sao Dara lại hơn Keith đến 10 tuổi *sốc* Mềnh có nhiều giả thiết cho vấn đề này Một là bạn hiền type nhầm, 2 là Dara có khả năng dịch chuyển xuyên không jan (há há), ba là...Dara là bóng ma - Trích dẫn :
- -Không phải lúc nào cũng có nguời băng bó cho cậu đâu.-Cô gái mỉm cuời.-Vì vậy hãy bảo trọng nhé.
Câu này nhiều ẩn ý quá *cười jan* Cứ như cô ấy biết chuỵên jì sẽ xảy ra trog tươg lai vậy *bay bay* ~ Mềnh thích đoạn khai thác của keith về Mira ^^ Mềnh có thể thấy đc sự thân thiết giữa 2 anh em, sự đau khổ và dằn vặt khi cả 2 tiến về phía nhữg mục đích và lí tưởg khác nhau ~ Đoạn này chính là điểm nhấn mạnh nhất về tình cảm 2 anh em nhà Clay đó ~ Thắc mắc về việc Mira chưa die trog khi bạn hiền nói là đã "tắt thở* Ai đó gọi hồn cổ về? Hay trog đám đó có 1 nv biết gọi hồn? Cũg có thể...hờ hờ...Dara của mềnh đột nhiên xuất hiện *lăn ra cười* Mềnh đag khùg hê hế ~ ~ Ôi :"> Chắc khi nào bạn hiền end cái fic nèy mềnh sẽ viết cho quá khứ của Ren và Dara :"> ~ Sẽ vẽ hình cho 2 người này (maybe...) ~ Cơ mà vào Fan Art com tranh mới cho tớ đi *ôm* ~ Từg ngày hồi hộp đợi chap >___< ~ Cơ mà có điểm thi vào lớp 10 r cậu ^^ ~ Chờ chap nhá | | | | | |
|
|
Sun Jul 03, 2011 9:05 am | | #254 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Sun Jul 03, 2011 10:05 am | | | Tôi rất là buồn bã và cô độc giữa bóng tối và ánh sáng |
| #255 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Sun Jul 03, 2011 3:45 pm | | | Con người có thể đánh mất nhiều thứ nhưng xin đừng đánh mất trái tim yêu thương. |
| #256 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| | |
| | | | Oy` , chap hay mà dài wa' Mọi ng ơi , từ giờ gọi mih` là Haruno nhé ( giống trg hình : Sakura Haruno ) Tên Mira bị trùng rùi Thanks nhìu!!! | | | | | |
|
|
Sun Jul 03, 2011 3:56 pm | | | I hope I can make everybody smile and happy |
| #257 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Sun Jul 03, 2011 4:00 pm | | | Con người có thể đánh mất nhiều thứ nhưng xin đừng đánh mất trái tim yêu thương. |
| #258 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Sun Jul 03, 2011 10:02 pm | | #259 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| | |
| | | | Hì,mời mọi người.
Chap 14 : Sự sống và cái chết
Ở cung điện Pyrus,một chàng trai tóc xanh mạ đang ngồi một mình bên cửa sổ.
-Cô không muốn đối đầu với hắn,phải không?-Ace hỏi,dù anh biết quá rõ câu trả lời.Ánh mắt của cô càng thêm khẳng định điều đó. -Anh ấy là tất cả với tôi,kể từ ngày cha mất. -Nếu vậy,tại sao cô lại phải tham gia vào chuyện này? Ánh nhìn của cô buồn thăm thẳm,nhưng có cái gì đó mạnh mẽ kì lạ.Cô mỉm cuời: -Vì tôi không thể nhìn anh ấy chìm ngập trong vũng lầy do chính mình tạo ra. Câu trả lời khiến Ace thấy lòng nhói đau kì lạ.Đau truớc nỗi đau bị giấu kín của một nguời con gái mạnh mẽ. -Cái giá đắt nhất cô sẵn sàng trả là gì?-Anh hỏi mà bản thân cũng không biết mình có muốn nghe câu trả lời hay không. Một phút im lặng.Rồi,cô quay lại,đôi mắt xanh biếc nhìn sâu vào mắt anh: -Sự biến mất của tôi hoặc anh ấy.
Vậy đây…chính là câu trả lời của cô hay sao? Nếu biết vậy,tôi đã không bao giờ hỏi cô. Lần đầu tiên,nuớc mắt anh trào ra vì một nguời con gái. -Cậu khóc sao?-Giọng nói trầm và lạnh quen thuộc vang lên bên tai.Như mọi khi,Ren đứng đó,nhìn anh bằng ánh mắt nửa như cảm thông nửa như thương hại. Anh im lặng.Không phải vì muốn giấu diếm,mà vì anh đoan chắc rằng Ren đã đọc thấu hết suy nghĩ của mình. -Cậu yêu cô ta,phải không? Ace im lặng,không thừa nhận,không chối cãi.Nhưng thái độ của anh đối với Ren còn rõ ràng hơn một lời khẳng định. -Tôi ngu ngốc lắm,phải không?-Ace cuời gượng-nụ cười thấm đẫm những giọt nuớc mắt chưa tuôn trào.-Yêu rồi đau khổ chỉ vì một cô gái mới gặp có mấy lần. -Phải đấy.-Ren nhún vai. -Ha!Tôi biết thế nào cậu cũng nói vậy mà.-Ace cuời nhạt.Tính cách của Ren là như vậy,quanh co khi nói chuyện nhưng rất thẳng thắn khi lắng nghe nguời khác.Và đó là lí do cậu ta là bạn thân của anh. Anh nhìn Ren.Một nụ cuời nhẹ đột nhiên nở trên đôi môi cả hai,khi Ren nói: -Tình yêu luôn ngu ngốc,nhưng nó lại có một thứ quyền lực mê hoặc kì lạ.-Anh lắc đầu.-Không ai có thể kháng cự khi đã bị nó lựa chọn. Đôi mắt Ace chợt trở nên xa xăm. -Như vậy…có phải là sai không? -Tôi không biết.Mà cũng chẳng ai biết cả.-Rồi,anh bỏ đi,truớc khi bỏ lại một câu.-Câu trả lời đó…chỉ có nguời trong cuộc mới tìm đuợc thôi. Mái tóc bạch kim khuất sau những dãy cột,để lại trong đôi mắt màu xám bao nhiêu cảm xúc kì lạ không cắt nghĩa đuợc. Ren buớc đi trong bóng đêm.Những chiếc đèn leo lét soi bóng anh trên bức tuờng-cái bóng ma quái và kì dị.Anh đi như thể đang được một thế lực thần bí dẫn đuờng.Không hay biết có một bóng nguời đang bám theo. Sau khi băng qua những ngõ ngách ngoằn nghoèo trong hoàng cung,cuối cùng,anh dừng chân truớc nhà xác.Cánh cửa đã khóa kín,nhưng chỉ với một cái chạm tay của anh,nó đã lập tức bật tung ra.Bên trong tối om,ánh trăng leo lét hắt vào là thứ ánh sáng duy nhất ở đây.Anh búng tay.Những ngọn lửa đột nhiên bật lên-những ngọn lửa màu tím tạo cho khung cảnh một vẻ ma mị và huyền hoặc.Ngọn lửa lớn nhất soi sáng thi thể duy nhất trong nhà xác này-cô gái với mái tóc màu cam và đôi mắt xanh biếc lúc này đã nhắm nghiền. Anh nhìn khuôn mặt của cô ta,cuời thầm. Vì cô gái này…không,chính xác là vì nguời con trai luôn mang trong tim hình bóng cô ta,anh sẽ lại phải thực hiện điều đó.Điều mà anh không bao giờ thật sự muốn làm.Điều sẽ kéo dài khoảng cách giữa anh và thế giới đầy ánh sáng mà anh mong uớc. Anh thở dài.Dù sao,anh cũng chẳng bao giờ chạm đuợc vào ánh sáng ấy. Vậy thì chẳng thà anh trả lại cho Ace nguời con gái sẽ đem lại cho cậu ấy điều mà cả anh lẫn công chúa không thể đem lại.Cho dù là bằng thứ sức mạnh mà anh luôn căm thù-sức mạnh của bóng tối.Sức mạnh mà anh đã phải trả giá bằng tất cả những điều quí giá nhất để có đuợc. Anh đặt tay lên miệng,lầm rầm niệm chú.Xung quanh thi thể cô dần nổi lên một tòa sao sáu cánh,phát ra ánh sáng màu xanh.Rồi,rút từ trong áo ra một con dao nhỏ,anh cắt một đuờng dài và sâu ngang lòng bàn tay mình.Máu chảy xuống,dọc theo những đuờng viền của tòa sao.Ánh sáng màu xanh kết hợp với màu đỏ của máu tạo ra một màu tím đầy mê hoặc.Khung cảnh càng tăng thêm màu sắc ma mị. Rầm…Một tiếng động vang lên ở cửa,khiến anh lập tức quay lại.Đôi mắt anh mở to. Ở ngách cửa,Fabia đang khuỵu xuống,ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc truớc khung cảnh kì dị này. -Fabia?Cô làm gì ở đây? -Tôi phải hỏi cậu câu đó mới đúng.-Cô nhìn anh như một con quỷ.-Cậu muốn làm gì cô gái này. Đột nhiên,anh bật cuời.Tràng cuời khô khốc đến đáng sợ truớc ánh mắt mà anh đã nhận lãnh từ ngày sinh ra trên cõi đời này.Rồi,anh quay đi,tay đưa ra truớc mặt.Ngọn lửa tím phản chiếu trong đôi mắt vàng cùng với giọng nói của anh lạnh đến kì lạ: -Nhân danh hậu duệ của bóng tối,ta triệu hồi người,hỡi sứ giả địa ngục! Một ngọn lửa màu đen đột nhiên bùng lên bên cạnh tòa sao sáu cánh.Từ trong ngọn lửa buớc ra một cô gái với khuôn mặt đẹp đến mê hồn.Mái tóc đen hai tầng vô cùng ấn tuợng,và nhất là đôi mắt xám bạc mê hoặc mà lạnh lùng,khiến cô ta như nổi bật lên giữa khung cảnh ma quái này. -Chúng ta có khách à?-Lơ lưng trên không trung,cô ta nhìn Fabia,mỉm cuời.Nụ cuời khiến cô lạnh toát nguời. -Cô ấy là bạn em.-Ren nói,chắn giữa Fabia và cô gái,như thể muốn bảo vệ cô khỏi ánh mắt xám bạc hút hồn ấy.-Cô ấy không có phép thuật,sẽ không thể cản trở nghi thức đâu. Ánh mắt cô gái thoáng vẻ ngạc nhiên.Nhưng rồi,cô nhìn Ren: -Vậy thì bắt đầu thôi. Ren gật đầu.Cô gái nhìn Mira,đôi mắt khẽ dao động. Là cô bé đó sao? Nhưng,cô không kịp nghĩ gì thêm,bởi Ren đã ngồi xếp bằng cạnh Mira.Một tay của cô gái nắm lấy tay anh,tay còn lại đặt lên vầng trán lòa xòa mái tóc cam.Cô gái và Ren cùng đọc một thứ thần chú kì lạ gì đó.Vầng sáng màu tím từ tòa sao đột nhiên lóe lên mãnh liệt,bao trùm cả ba khuôn mặt.Ánh sáng chói chang đến mức Fabia phải quay đi. Khi luồng ánh sáng vừa tắt,cô liền mở mắt ra.Truớc mặt cô,Ren đã gục xuống,mắt nhắm nghiền,đầu tựa vào lòng cô gái. -Cậu ta bị sao thế?-Cô gần như hét lên.-Các nguời đã làm gì vậy? Vừa khẽ vuốt mái tóc bạch kim,cô gái vừa nhìn cô: -Nó chỉ bị kiệt sức thôi.Không có vấn đề gì cả. Rồi,bằng một sức mạnh kì lạ so với thân hình mảnh mai ấy,cô ta bế Ren lên: -Tôi sẽ đưa nó đi nghỉ ngơi.Còn cô,hãy chăm sóc Mira nhé. Dù không hiểu rõ ý nghĩa câu nói của cô gái,nhưng cô vẫn gật đầu.Cô gái đột nhiên quay lại,nhìn cô kì lạ: -Cô là gì của thằng bé vậy? Cô biết cô ta đang nói về Ren,nhưng câu hỏi đột ngột khiến cô đột nhiên lúng túng.Cô gái lại nói tiếp: -Cô không trả lời cũng đuợc.Tôi chỉ hơi tò mò thôi.-Đôi mắt xám bạc bỗng trở nên xa xăm.-Truớc đây tôi chưa từng thấy nó để yên cho kẻ nào nắm đuợc bí mật của mình.Và lại càng không bảo vệ kẻ đó như vậy. Rồi,cô gái biến mất trong làn khói đen,để lại cô với bao suy nghĩ ngổn ngang. Bao nhiêu ập đến khiến cô thấy tâm trí như loạn cả lên. Cô gái đó là ai?Câu nói của cô ta có ý nghĩa gì?Nghi thức kì lạ lúc nãy là gì? Cô chưa bao giờ thấy loại nghi thức nào kì lạ đến thế. Một tiếng sột soạt khẽ cắt ngang suy nghĩ của cô.Cô nhìn xuống. Cô chưa bao giờ nhìn thấy ma,nhưng nếu có,cô nghĩ cảm giác lúc đó cũng sẽ không hoang mang bằng lúc này.Truớc ánh mắt kinh ngạc của Fabia,đôi mắt màu xanh biếc dần dần hé mở.Dù vẫn còn mệt mỏi,nhưng ít nhất là bằng chứng rằng cô đang sống.Cô ngồi dậy,một tay chống lên đầu: -Tôi đang ở đâu vậy?-Sực nhớ ra tất cả,cô càng kinh ngạc hơn.-Không phải tôi đã chết rồi sao? -Tôi cũng không biết gì hơn đâu.-Lần đầu tiên cô nói dối.Giờ thì cô đã có câu trả lời cho một trong những câu hỏi của mình. Đây chính là ý nghĩa của nghi thức ấy. Đưa nguời chết nguợc dòng thời gian. Ren Krawler…Thật ra cậu là ai vậy? Trong lúc đó,ở căn phòng của Ren… Một luỡi dao chĩa thẳng vào khuôn mặt với mái tóc bạch kim đang nằm thiêm thiếp trên giuờng.Khi luỡi dao vừa gần chạm,anh lập tức hất mạnh tay cô. -Chị vẫn y hệt ngày nào nhỉ?-Anh mỉm cuời nhìn cô nhặt lại con dao.Rồi,nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô,anh nói thêm.-Vẫn xinh đẹp và đáng sợ như ngày nào. -Còn em thì đã thay đổi rồi.-Cô mỉm cuời.-Mạnh mẽ hơn.Lần truớc thực hiện nghi thức,em đã ngất đi đến ba ngày. -Đuơng nhiên.-Cậu nói.-Đã chín năm rồi,chị phải cho em lớn lên chứ. Đột nhiên,cô mỉm cuời. Phải rồi,sao cô lại quên đuợc nhỉ?Cậu không giống cô,vẫn phát triển theo cách của con nguời. Nhưng,có lẽ là do thời gian đối với cô duờng như không trôi đi,nên trong thâm tâm cô,cậu vẫn là đứa em trai bé nhỏ ngày nào.
-Dara,đây là em trai con.-Cậu bé bốn tuổi nằm trên tay mẹ cô,đôi mắt vàng đồng tròn xoe giuơng to đầy bỡ ngỡ.-Con hãy lo cho em nhé. Rồi,bà bỏ đi.Không ngoái nhìn đứa trẻ mình vừa để lại đến một lần. Cô nhìn đứa bé đang rụt rè ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.Đứa em trai cùng cha khác mẹ của cô.Kết quả của cuộc hôn nhân không tình yêu giữa sứ giả của địa ngục và một nguời trần. Đáng lẽ ra,cô phải căm ghét cậu.Giống như mẹ.Nhưng không hiểu sao,nhìn vào đôi mắt vàng đồng ấy,trong lòng cô chỉ có yêu thuơng và đồng cảm. Phải chăng vì nó giống mắt của cô-một gam màu u tối,lạnh lẽo và cô độc. -Chị là chị gái em à?-Đột nhiên,nó hỏi cô. Cô gật đầu. -Chị đẹp thật đấy.-Nó nói,ngây thơ. Hoàn toàn không chủ đích,cô ôm đứa bé vào lòng.Nó nhìn cô ngạc nhiên-có lẽ đây là lần đầu nó nhận đuợc cử chỉ yêu thuơng ấm áp như vậy.Rồi đột nhiên,nó mỉm cuời,vẻ hạnh phúc ngây thơ khiến cô lần đầu tiên cảm thấy sự ấm áp. -Em tên gì?-Cô thì thầm. -Ren Krawler.Còn chị? -Chị là Dara.
-Chị ơi.-Cậu bé năm tuổi dựa vào lòng cô.-Sao chúng ta trông không giống nhau vậy? Sau một lúc lâu nhìn cậu,cô khẽ xoa mái tóc bạch kim,dịu dàng: -Tại sao lại không chứ?-Cô nhìn thật sâu vào mắt cậu.- Chúng ta đều thuộc về bóng tối.Chị là bầu trời đêm,còn em là vì sao sáng. -Em hiểu rồi.-Cậu cuời khúc khích.-Sao sẽ tỏa sáng trên trời đêm.Và màn đêm sẽ bảo vệ sao,đúng không? Cô gật đầu,dịu dàng.Nụ cuời trong sáng ấy đã đi sâu vào trái tim cô.Nụ cuời mà sau này cô sẽ không còn nhìn thấy nữa.
-Em thay đổi nhiều thật đấy.-Cô vừa khẽ vuốt dọc theo khuôn mặt lạnh lùng của cậu,vừa nói,giọng buồn bã.-Chỉ tiếc là chị không thể nhìn thấy em lớn lên. -Em tự lo đuợc mà.-Anh nói,lạnh lùng,đôi mắt không nhìn cô. Nụ cười trong trẻo ngày nào...giờ đã hoàn toàn tắt ngấm thật rồi. Nhưng chị lại không thể làm gì để giúp em,ngoài chuyện ở bên và dõi theo em. -Ren.-Cô nói,nửa như ra lệnh nửa như cầu khẩn.-Nhìn chị đi,chỉ một giây thôi cũng đuợc. Anh lặng lẽ quay lại.Ánh mắt vàng đồng còn lạnh lùng và cô độc hơn trước kia.Và ánh cả vẻ thù hằn.Thù hằn những kẻ đã hành hạ em,hay là cả thế giới đã chối bỏ em? -Đừng nhìn em thương hại như vậy.-Anh mỉm cười,nụ cười có chút gì đó thật đắng cay.-Em sống rất tốt,không có vấn đề gì đâu. Câu nói của anh không hề khiến đôi mắt xám dịu đi vẻ xót xa. Đột nhiên,cô ôm chặt lấy anh,không nói một lời nào.Cái ôm lúc nào cũng ấm áp và dịu dàng. Dù chị là bóng đêm,nhưng lại là bóng đêm dịu dàng và chở che. Dù chị không thể mang lại ánh sáng cho em,nhưng ít nhất cũng có thể cùng đi với em trên con đường chạm đến nó. Có hai người đi chung sẽ bớt cô đơn rất nhiều,phải không chị? -Tại sao em không triệu hồi chị trong trận chiến với Spectra?-Vẫn không buông cậu ra,cô thì thầm.-Nếu vậy,có lẽ cô gái đó sẽ không chết.Và em cũng sẽ không cần lãng phí một lần mạng sống của mình. Cậu nói,giọng chân thành: -Vì em không nỡ để chị đánh mất ngọn lửa của mình. Cô buông cậu ra,đôi mắt xám nhìn sâu vào ánh mắt vàng đồng. Cô biết,cô không phải người duy nhất cậu yêu quý và tin tưởng,nhưng là người duy nhất cậu chân thành đến vậy.Chân thành đủ để không bắt cô phải lựa chọn giữa cậu và anh.
-Chị từ đâu đến vậy?-Cậu bé tóc vàng hỏi cô. Cô lắc đầu,khẽ hát,bài hát không khớp vần điệu lắm,nhưng âm điệu buồn bã và tha thiết khiến cho bài hát như thấm vào hồn người: Tôi là bóng đêm,tự do và cô đơn Cha tôi là gió,còn mẹ tôi là mây Tôi dạo chơi giữa ánh trăng Và bay giữa các vì sao Ngắm nhìn duơng gian,và nuôi giấc mộng lạ kì -Hài lòng rồi chứ?-Cô mỉm cười. Nhìn nét mặt cậu,cô hiểu rõ cậu không hoàn toàn hiểu những gì cô nói.Nhưng đối với cô,điều đó không quan trọng. Vì chính nét mặt ngây thơ ấy đã khiến cô yêu cậu.
-Đó chính là ngọn lửa của chị,đúng không?-Anh mỉm cười.-Dù anh ta có thay đổi,không còn là Keith Clay chị biết,thì tình cảm của chị vẫn không thể thay đổi.Đó là lí do em không thể bắt chị đối đầu với anh ta. Cô im lặng. Dù cô không phải là con người,nhưng cô không bao giờ tin rằng điều anh làm là đúng. Phải chăng cô đã nhiễm cách suy nghĩ của con người từ Ren? -Cái gì đến thì sẽ đến thôi.-Ren mỉm cười,đặt tay lên vai chị.-Chị đã chờ đợi cho đến khi anh ta truởng thành,và giờ lại chờ đợi anh ta trở về là Keith Clay ngày nào.Chờ đợi không bao giờ là uổng phí đâu. Cô mỉm cười.Nhưng lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó xao động. Chị đã tìm đuợc ngọn lửa của mình.Và dù anh đang chìm vào địa ngục,chị vẫn tin sẽ có ngày anh ấy trở về. Nhưng còn em thì sao?Ánh sáng của em,đến chừng nào mới tìm thấy đuợc?
| | | | | |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Sun Jul 03, 2011 10:08 pm | | | Tôi rất là buồn bã và cô độc giữa bóng tối và ánh sáng |
| #260 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Sun Jul 03, 2011 10:10 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #261 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Sun Jul 03, 2011 10:44 pm | | | Floating like a jelly fish |
| #262 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| | |
| | | | Náh há ~ Dara của mềnh hổg fải người *cười điên loạn* Mềnh thích ý tưởg này :"> Ôi bé Ren dễ thươg quá xá >___< Mềnh muốn biết chuyện gì đã xảy ra trog quá khứ khiến cho Ren trở thành như vậy T___T Từ đoạn của 2 chị em trở đi, hình như chỉ có đúg 1 gam màu u tối mà thôi...Bóg tối đi cùg bóg tối...Đen hơn cả màu đen (Darker than black). Ánh ság luôn là thứ bóg tối khao khát nhưg ko thể trở thành và cũg chẳg thể chạm vào...Đau lòg quá...Có thể bóg tối đi cùg nhau sẽ bớt cô độc nhưg vẫn ko thể xua đi cảm giác đó như ánh ság đc nhỉ... Mềnh muốn biết quá khứ của Ren và Dara :"> Mà mỗi lần làm sốg lại 1 người = cách dịch chuỷên ngược dòg thời jan thì mạng sốg của Ren lại...--> đã bao nhiêu lần (trước khi cứu Mira) Ren đã dùg khả năg này r? Và mạg sốg của Ren có bao nhiêu "lần"? Ôi 2 chị em bí ẩn quá làm mềnh tò mò ko chịu đc >___< Ren làm như vậy khiến cho mềnh thấy Ren rất yêu mến Ace *cảm độg* Dù cho 2 nv này là 2 nv của 2 season khác nhau chưa bao h gặp nhau Mira sốg lại r, hura!! Cơ mà bé Dara của mềnh yêu bé Keith từ nhỏ sao trời khác hẳn fic mềnh nhỉ *khều khều* Keith ngố sướg nhớ há há Cuộc sốg bất tử thì chờ đợi chẳg khác nào tra tấn người ta...Dara chan yêu bé Keith đến thế sao *khóc* R cuối cùg sẽ thế nào khi 1 bên là người 1 bên ko fải T___T Giốg lịch sử về nguồn gốc của Ren đc lặp lại quá T^T Ren ko phản đối sao? Mềnh thì đã từg nghĩ Ren sẽ phản đối chuỵên này vì ko muốn có thêm ai giốg mình nữa...Cơ mà vậy thì ích kỉ quá ^^ Đọc cứ như Dara là 1 phần của Ren ấy nhỉ ^^ Như vậy là đi vs nhau như hình vs bóg r :"> Mềnh thích bài hát của bé ấy hát cho bé Keith ngố nghe :"> Nhưg mềnh thích bố là mây mẹ là gió cơ há há Câu cuối *cười jan* Có lẽ ánh ság của cậu đã xuất hiện r Ren à...Chỉ là chưa thực sự trở thành chính thức thôi... Yêu Al-Mas >___< Khi nào rảnh mềnh sẽ vẽ 2 chị em Ren ^^ Hứa đấy, cả extra fic sau khi bạn hiền end fic này nữa ^^ ~ W.G: Há há, Keith ngố đừg tủi thân hay ghen tỵ nữa nhớ *cười jan* Dù sao 2 bạn hiền cũg đã ưu ái cho anh nhiều lắm r. A_M thì thấy anh bị tôi đối xử bất côg quá nên ra cái extra fic cho anh, còn Al-Mas thì cho bé Dara yêu anh trước r, tôi thì còn khuya nhá *cười điên loạn* Keith: ="= Tôi biết mà...trog 3 người cô là người vô lươg tâm nhất... W.G*cười* Keith*lùi ra xa* Al-Mas: Ôi thôi mà ^^" Anh đừg tủi thân nữa nha *cười* Keith*gật gật* W.G: Ngố! *quay qua Ren cười gian* Ren: G..gì vậy? W.G*ôm chầm* Yêu quá >___< Chúc cậu sớm tìm đc ánh ság nha *cười bệnh* Ren: '___" ~ Chờ chap nhá ^^ Cơ mà mềnh com như con đin, dài quá | | | | | |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Mon Jul 04, 2011 8:34 am | | #263 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Mon Jul 04, 2011 9:53 am | | | bóng tối cứ tan đi mãi mãi về sau nhưng cho đến phút cuối nó vẫn luôn tươi cười với chúng ta những người bạn yêu quý |
| #264 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Mon Jul 04, 2011 11:26 am | | | Lies - ....đã lừa dối tôi |
| #265 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| | |
| | | | OMG!!! Ace-san khóc kà!Chà,tình yêu là cái chi mà sao nó lại làm người ta đau khổ đến mức tột cùng thế kia?! Lần đầu tiên anh khóc vì...1 người con gái chỉ mới gặp vài lần nhưng...đã để lại cho anh 1 ấn tượng sâu sắc trong lòng,khó phai... Đúng là BFF (best friend forever) Ren quá ư hiểu rõ Ace,từ tính cách đến cả suy nghĩ,phải chăng do 2 người đều đồng cảm vs nhau,1 màu đen u tối,ảm đạm Ren đã hy sinh 1 lần mạng sống chỉ để cứu Mira thoát khỏi lưỡi dao của tử thần,nhân hậu nhể~~~ Oé~~ Dara-san ko phải là con người,hay Chờ đợi ko bao giờ là uổng phí,hãy chờ ngày Keith trở về là Keith ngày xưa,Dara-san nhé ~^^~ Còn về phần Ren-kun,cậu cũng sắp tìm đc ánh sáng của đời mình rồi, kufufu~~ Mong chap mới của chị | | | | | |
|
|
Tue Jul 05, 2011 5:37 pm | | | Floating like a jelly fish |
| #266 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Tue Jul 05, 2011 6:13 pm | | #267 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Tue Jul 05, 2011 6:21 pm | | | hiện tại là những thử thách cần vượt qua, quá khứ là những gì để suy ngẫm, tương lai là hạnh phúc ta sẽ có được |
| #268 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Tue Jul 05, 2011 7:16 pm | | | Tôi rất là buồn bã và cô độc giữa bóng tối và ánh sáng |
| #269 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Tue Jul 05, 2011 8:58 pm | | | Tôi rất là buồn bã và cô độc giữa bóng tối và ánh sáng |
| #270 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Tue Jul 05, 2011 9:14 pm | | | Shy, Quiet, Talk little -> so change |
| #271 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| |
|
|
Tue Jul 05, 2011 9:37 pm | | #272 | | Tiêu đề: Re: Previous world | |
| | |
| | | | Cám ơn mọi người.Chap đây.
Chap 15: Trở về
Khi vừa mở mắt,điều đầu tiên cô nhận ra là một quang cảnh xa lạ.Một khu rừng vắng vẻ.Không biết từ lúc nào,cô đã nằm ở đó,dưới một tán cây lớn. Cô ngồi dậy.Khi cơn nhức đầu qua đi,cô liền nhớ lại hai khuôn mặt đó,mái tóc vàng dựng đứng và mái tóc xanh xoăn nhẹ-nhớ cả lúc anh ta lao vào cô-đáng sợ như một con thú.Cô nhớ mình đã thật sự sợ hãi. Và rồi,cô đột nhiên cảm thấy mình như trở thành một con người khác.Sự giận dữ và căm ghét thay thế hoàn toàn cho sự sợ hãi.Cô nhìn đôi mắt xanh đó,và chỉ nhìn thấy trong mắt anh ta một con quỷ thật sự. Căm ghét…coi thuờng…cô muốn dập tắt cái vẻ kiêu ngạo ấy… Cô thấy anh ta đáng bị trừng phạt Và cô đã nhặt lấy thanh kiếm.Hoàn toàn không hiểu nổi tại sao mình có thể làm được điều đó.Hoàn toàn không kiểm soát đuợc mình. Nhưng thật may mắn,cô đã không giết anh ta. -Cô không sao đấy chứ?Mọi người đã tìm cô cả tuần rồi đấy.-Giọng nói trầm quen thuộc vang lên ngay bên cạnh.Cô giật mình khi chạm phải ánh mắt nâu đỏ không bao giờ mất đi vẻ sắc sảo kì lạ.Anh ta nhìn bộ quần áo xốc xếch,mái tóc rối bù và cả khuôn mặt lấm lem của cô.Dù anh không nói gì,nhưng cô cũng đủ biết trông mình kì cục như thế nào. -Đi về thôi.Mọi người đang lo cho cô đấy-Vừa dứt lời,anh lập tức quay đi. Lần đầu tiên đi sóng đôi bên cạnh một người con trai,cô không khỏi cảm thấy lúng túng.Dù rất muốn nói điều gì đó,nhưng cô thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.Đuợc dạy tất cả những kiến thức cần có của một công chúa,nhưng cô lại không được dạy điều cơ bản nhất : cách nói chuyện với một nguời bạn.Một người bạn,chứ không phải là một vị quan thần hay một hoàng tử. Cô khẽ liếc nhìn anh.Ánh mắt đăm chiêu,có gì đó thật cô độc.Không hiểu tại sao,khuôn mặt ấy lại khiến cô cảm thấy kì lạ.Cuối cùng,cô cũng có thể lên tiếng: -Sao anh lại biết tôi ở đây? -Tình cờ thôi.-Anh mỉm cười.Trong thoáng chốc,cô cảm thấy nụ cười ấy có cái gì đó thật bí ẩn.-Có những điều không bao giờ giải thích đuợc,và đôi lúc cũng không cần phải tìm cách giải thích làm gì. -Tại sao?-Cô hỏi,giọng hơi lúng túng.Không hiểu tại sao,cô lại có cảm giác như anh ta hiểu rõ,và đang nói về vấn đề của cô.-Ý tôi là…không biết chuyện gì xảy ra với mình chẳng phải rất tệ sao? Đôi mắt nâu đỏ chợt nhìn chằm chằm khuôn mặt bối rối của cô. -Cô đang nói về mình,đúng không? Một phút im lặng.Cô mỉm cười,nụ cười luôn tươi tắn nhưng có vẻ guợng gạo: -Không.Không có gì.-Cô quay đi.-Cứ quên những gì tôi nói đi. Cô chưa bao giờ định cho bất cứ ai biết chuyện này,bởi cô tin chắc họ sẽ không giúp đuợc gì ngoài việc nghĩ rằng cô là một kẻ tâm thần.Mà thật ra,bản thân cô cũng tin như vậy.
Một vài đứa bé bằng tuổi chặn đuờng cô.Vẻ mặt của chúng thật hung dữ. -Các cậu làm gì vậy?-Cô hỏi,giọng sợ hãi. Một đứa lại gần,tay cầm một mớ tóc của cô: -Mái tóc đẹp nhỉ.-Nó nói,giọng mỉa mai.-Đúng là thiên kim công chúa có khác,cái gì cũng đuợc chăm chút. Rồi,nó rút từ trong túi ra của một con dao găm. Xoẹt. Mái tóc óng ả dài phủ vai của cô giờ chỉ còn lởm chởm ngang vai.Những vụn tóc rơi lả tả dưới chân.Trong lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra,thì đứa lớn nhất liền đẩy cô một cách thô bạo.Nó vừa nhìn cô ngã dưới nền đất vừa khinh khỉnh: -Bọn tao không ưa cái vẻ kiểu cách của mày.-Rồi,nó ra hiệu cho bọn bạn quay đi,không quên ném lại một câu cay độc.-Mày không thuộc về nơi này,công chúa ạ. Nhưng,bọn chúng vừa dợm buớc đã giật mình bởi một giọng nói khác-một giọng nói lạnh lùng và ma quái phát ra từ đôi môi xinh xăn của cô công chúa chúng vừa bắt nạt-giờ đang từ từ đứng dậy: -Bọn các ngươi,đứng lại đó cho ta. Bọn chúng quay lại.Kinh hoàng khi nhìn thấy bóng của mình hiện lên trong đôi mắt tím biếc đáng sợ. Cô mỉm cười. Muốn làm cô sợ hãi ư?Muốn cô chạy về và khóc lóc với mục sư à? Bọn chúng không đủ tư cách đâu. Trong lúc chúng đang sững người,thì cô,nhanh nhẹn như một con mèo,lao đến ngay trước mặt tên vừa cắt tóc mình.Bằng một cú đấm,cô kẹp chặt nó vào tường.Nhìn vẻ sợ hãi chỉ mới mấy phút truớc còn là của cô trên khuôn mặt nó,cô mỉm cười.Và,cũng chính bằng con dao của nó,cô cắt ngang mái tóc của nó,hệt như cách nó làm với cô lúc nãy.Giọng nói phả vào tai nó lạnh và khô khốc,âm u đến mức nó không dám phản kháng: -Lần sau,bất cứ thứ gì trên người ta thì đừng có đụng tới,hiểu chưa?
-Đưa hết tiền bạc ra đây.-Một tên cướp vừa chĩa kiếm vào cổ mục sư vừa đe dọa.-Nếu không lão già này phải chết. Bà vợ của mục sư quá sợ hãi để làm gì khác ngoài nghe theo lời hắn.Nhưng,đứa con gái lớn của ông thì không như vậy.Nhân lúc hắn không để ý,cô gái lén cầm lấy cây gậy lớn,định lao đến từ sau lưng hắn.Nhưng,hắn đã kịp nhìn thấy.Lưỡi kiếm lập tức xoẹt ngang cổ cô. -Không,chị Shin!-Alice hét lên khi nhìn thấy cô gái gục xuống,cổ rướm máu,bất tỉnh dưới sàn. -Đúng là ngu ngốc.-Tên cướp nhìn cô,cười khinh mạn. Vẻ đau đớn của người cô coi như chị gái như đập sâu vào tâm trí cô.Đột nhiên,cô cảm thấy tức giận. -Chính ngươi mới là kẻ ngu ngốc.-Giọng nói lạnh toát từ cô bé mà hắn coi thường khiến hắn rùng mình.Hắn nhìn cô.Nụ cười lạnh cùng đôi mắt tím biếc ghê rợn như đến từ địa ngục.-Và ngươi sẽ phải trả giá vì điều đó. Cô lao tới,nhanh như một tia chớp.Và,truớc khi tên cướp kịp nhận ra chuyện gì xảy ra,một con dao đã đâm thẳng vào ngực hắn.Hắn gục xuống,thi thể tuôn máu xối xả khiến cô bật cười.Tràng cười khô khốc khiến ông mục sư lạnh toát cả người. -Alice à…con… -Con không sao,mục sư.-Cô mỉm cười,nhìn ông bằng khuôn mặt vẫn còn vấy máu của tên cướp.-Hắn chưa chết đâu.Nhưng hắn không thể làm hại ai nữa.
Và rồi,sự việc cứ lặp đi lặp lại như vậy.Ánh mắt kinh hoàng của những kẻ làm tổn thương cô và những người cô yêu quý,càng lúc càng ám ảnh cô. Chưa có ai phải chết,nhưng cô cũng đã làm tổn thương họ.Dù họ có làm tổn thương ai,nhưng cô cũng phải sợ khi thấy mình có thể ra tay thẳng thừng và tàn nhẫn đến vậy. Và đến giờ,cô vẫn không hiểu tại sao mình lại có thể làm điều đó. Cô có phải ác quỷ không? Mải suy nghĩ,cô không hay đôi mắt màu nâu đỏ ấy đang nhìn cô,đăm chiêu. Anh từng nghĩ cô đơn thuần chỉ là một công chúa dịu dàng đài các.Có thể là trong sáng và chân thành hơn những cô công chúa anh từng gặp,nhưng cũng chỉ là một cô gái thôi. Nhưng hình như,anh đã lầm. Nhìn vẻ mặt ngây thơ ấy,anh biết cô có một cái gì đó hơn anh tưởng. Nhưng là cái gì? Anh không hề nhận ra mình đã phá bỏ cái thông lệ truớc giờ,đi quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình,của những kẻ mà mình không hề thân thiết. -Tôi nghĩ là cô nên tắm rửa.-Anh liếc nhìn cô.-Về hoàng cung với bộ dạng này…xem bộ không ổn đâu. -Nhưng mà ở đây làm sao tắm đuợc?-Cô nói.Đôi mắt nâu nhìn anh ngây thơ. Không hiểu sao,anh lại không muốn nhìn vào đôi mắt ấy.Như thể anh sợ…nếu nhìn lâu hơn nữa,anh sẽ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nên,thay vì trả lời,anh áp tai xuống đất.Sau một lúc tập trung nghe ngóng,anh ngẩng lên: -Đi về phía tây mười thước nữa sẽ có một con sông.-Anh hất đầu.-Đi thôi. Nhưng,thay vì buớc đi,cô lại nhìn anh chằm chằm. -Có vấn đề gì sao?-Anh không thích cái cách cô nhìn anh như vậy.Dường như,chỉ cần nhìn thẳng vào mắt anh,là cô có thể thấu hiểu tâm hồn anh.Điều mà anh thực sự không thích chút nào. -Không có gì.-Cô cười nhẹ-nụ cười trong sáng và rạng rỡ.-Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.Đâu phải lúc nào anh cũng chủ động nói chuyện với người khác như vậy. Chưa bao giờ có ai nhận xét thẳng về anh như vậy.Có lẽ vì họ sợ anh,và thật ra,họ cũng chẳng cần quan tâm anh như thế nào. Những kẻ đầy tớ có bao giờ cần quan tâm đến hoàng tử của mình như thế nào,ngoài chuyện mình có khiến anh ta mất lòng hay không. Mải suy nghĩ,anh không hay cả hai đã đến ven sông từ lúc nào.Trong lúc ngồi đợi cô ở một góc cây khuất quanh đó,theo thói quen,anh lại bứt một chiếc lá.Tiếng sáo du dương và buồn bã lại vút cao,như đem những tâm sự của anh cuốn theo gió,bay khắp rừng cây bạt ngàn.Đó là lí do anh luôn cảm thấy yên bình mỗi khi thổi sáo-cách duy nhất để anh trút những tâm sự của mình. -Anh thích giai điệu này quá nhỉ!-Lại là giọng nói trong trẻo và ngây thơ ấy-giọng nói khiến anh luôn phải suy nghĩ.-Lần trước anh thổi sáo cũng là nó. -Tôi chỉ biết duy nhất một điệu thôi.-Anh quay đi.-Giai điệu mà mẹ đã dạy tôi.Từ khi bà mất,tôi cũng không học thêm giai điệu nào nữa. Vì đối với anh,không có gì thay thế được giai điệu này.Mỗi khi nó cất lên,anh như thấy linh hồn bà trở về và mỉm cười với mình.Dịu dàng,ấm áp,thân thương. -Mẹ của anh…là người phụ nữ trong mặt dây chuyền phải không? Gật. Những suy đoán lờ mờ của cô giờ đã thành chắc chắn.Nhưng,ánh mắt lạnh lùng không giấu nổi vẻ buồn bã ấy lại khiến cô ước rằng mình đã đoán sai. Nhìn nét mặt cô,anh đoán cô lại sắp sửa nói ra những lời chia buồn-những lời chia buồn rỗng tuếch mà anh đã chán nghe.Đơn giản vì những kẻ nói ra,không ai hiểu đuợc tâm trạng của anh. -Bà ấy rất đẹp,và hiền từ nữa.-Cô nói,hoàn toàn chân thành.-Có lẽ tất cả những người mẹ đều hiền từ như vậy. Anh nhìn cô. Không biết có phải là ảo giác của nỗi nhớ trong lòng hay không,nhưng dường như… Anh có thể thấy hình bóng của mẹ ở cô gái này. -Mẹ cô thì sao?-Anh hỏi,cố lái câu chuyện khỏi chủ đề mình không muốn nhắc tới.-Hẳn là bà cũng đẹp,phải không? Giống như cô. Nhưng,cô lắc đầu. -Tôi không biết.-Ngồi xuống cạnh anh,cô vừa nói vừa mân mê đóa hoa dại dưới chân.-Bà mất vì băng huyết ngay khi sinh tôi.Ít nhất đó là những gì tôi được nghe nói.Cả hoàng cung không hề treo chân dung gì của bà,cả kỉ vật cũng không. Anh quay đi.Nghe có vẻ ích kỉ,nhưng thật lòng,anh nghĩ rằng cô còn hạnh phúc hơn mình.Vì ít nhất,ngay từ đầu cô đã không có,nên cũng không phải trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi. Trong khi đó,ở hoàng cung Pyrus… Quốc vương đang ngồi một mình trong căn phòng trống trơn.Những gì xảy ra chỉ mới trong một ngày,mà ông có cảm giác như một tuần đã trôi qua. Ông nhìn hai chiếc vòng mà Shun đã giao cho mình.
-Ông biết hai chiếc vòng còn lại ở đâu phải không,anh trai?-Người mà ông từng coi như em trai,nhìn ông bằng ánh mắt nham hiểm.-Đó chính là lí do ông giữ hai anh em chúng bên mình.Để ông có cơ hội đoạt lấy chúng. -Ta sẽ nói chuyện với bọn chúng khi có thời cơ thuận lợi.-Ông nhìn hắn một cách khinh bỉ.-Còn chiếm đoạt thì chỉ có trong từ điển của ngươi thôi,Zenoheld ạ. Truớc thái độ của ông,hắn chỉ cười khinh mạn. -Ông nói như thể mình cao thượng lắm đấy nhỉ.-Hắn nhìn ông bằng cặp mắt ti hí.-Nhưng được thôi,anh trai ạ.Tôi sẽ có cách của tôi,anh hãy chờ xem.
Và,hắn đã thực hiện được một nửa lời đe dọa ấy.. Sự phản bội của Keith…cái chết của Mira…tất cả đã đẩy sứ mệnh của sáu vương quốc vào bế tắc. Luồng suy nghĩ của ông đột ngột bị cắt ngang bởi một thanh kiếm lạnh toát kề ngang cổ,đi cùng nó,là giọng nói lạnh lùng đã trở thành nỗi ám ảnh của ông: -Xin chào,quốc vương.-Spectra mỉm cười.-Chỉ một tuần không gặp mà ông đã già đi mấy chục tuổi đấy nhỉ. -Spectra Phantom.-Ông nhìn anh ta.Không hề nghĩ đến chuyện gọi lính canh,bởi ông tin chắc họ đã hoàn toàn bị khống chế.Hơn nữa,đây cũng chính là điều mà ông mong đợi.-Không,ta nên gọi cậu là Keith Clay mới đúng. -Sao cũng đuợc.-Anh lạnh lùng,thanh kiếm càng sát vào cổ ông hơn.-Nhưng ông biết ta đến đây làm gì chứ? Ông nhắm mắt. -Ta biết.Nhưng…-Nói tới đây,giọng ông trầm hẳn.-Trước khi cậu ra tay,có thể nghe ta nói được không. Ánh mắt xanh lạnh lẽo nhìn ông dò xét.Rồi,sau một nụ cười,anh rút ra một cây nến ngắn,tay phát ra một ngọn lửa. -Chúng ta thỏa thuận thế này nhé.-Anh mỉm cười.-Ta sẽ đốt cây nến này,và ông có khoảng thời gian trong lúc nến cháy hết để trăn trối,hay gì đó thì tùy ông.Còn sau đó,số phận của ông sẽ do ta định đoạt. Một thoáng do dự,rồi,ông gật đầu. -Đuợc,trò chơi rất công bằng.-Ông mở mắt ra.-Cậu có biết lí do ta chọn em gái cậu-một tướng quân Subterra,làm thuộc hạ hay không? -… -Là vì thứ này.-Vừa nói,ông vừa rút ra một chiếc vòng màu nâu.Anh cũng có một chiếc giống như vậy,màu đỏ.Quà tặng của cha nhân ngày anh lên năm,và Mira tròn một tuổi. Trước sự ngạc nhiên của Spectra và sự đề phòng của Gus,đột nhiên,quốc vương đặt tay lên môi,niệm lầm rầm thứ thần chú mà anh tin chắc mình chưa nghe bao giờ.Và,giống hệt những gì xảy ra với nhóm Alice ở Darkus,hai chiếc vòng phát sáng,anh và Gus đã nhìn thấy ngọn núi kì lạ ấy. -Hẳn là cậu cũng đã biết về truyền thuyết ấy,phải không?Truyền thuyết về ngọn núi thánh cùng với điều ước ấy. Lục lọi lại kí ức,anh sực nhớ mình đã từng đọc về chuyện này trong một cuốn sách cổ cất rất kĩ trong thư phòng bí mật của cha anh. -Bằng một cách nào đó,cha cậu đã tìm được hai chiếc vòng ấy.-Quốc vương nói.-Và để đảm bảo an toàn,ông cùng với ta và quốc vương Subterra đã quyết định trao hai chiếc vòng ấy cho cậu và Mira,cũng như đưa Mira đến Subterra sinh sống.Nhờ hai chiếc vòng ấy,mà ta đã tìm được những người được chọn của cả hai biểu tượng.Trong đó có hai người. -Vậy những kẻ còn lại…-Gus lên tiếng.Quốc vương nhìn cậu. -Ta sẽ nói,nếu như hai người chấp nhận đứng về phía ta,và cùng thực hiện nhiệm vụ này.-Ông thu hết can đảm nhìn sâu vào đôi mắt xanh như hai vì sao lạnh.-Ta biết là cậu tin chuyện này.Vấn đề là cậu có chấp nhận hay không thôi. Anh im lặng.Những suy nghĩ chớp nhoáng chạy qua đầu. Đúng lúc đó,ngọn nến đột nhiên tắt ngấm. -Không may cho ông rồi,quốc vương ạ.-Thanh kiếm sáng loáng càng gần cổ ông hơn.-Vậy thì bây giờ… -Anh hai,dừng lại.-Một giọng nói vang lên ngay cửa.Giọng nói mà anh những tưởng mình sẽ không bao giờ được nghe lại lần nữa.Anh quay lại. Có lẽ,chưa bao giờ trong đời anh cảm thấy nhiều cảm xúc trộn lẫn đến vậy.Mái tóc cam xuất hiện trước cửa kéo theo sự kinh ngạc xen lẫn hạnh phúc của anh. -Đến khi nào anh mới dừng lại đây,anh hai?-Cô nhìn anh,buồn bã. -Anh...-Lần đầu tiên anh cảm thấy lúng túng trước cô em gái. Đột nhiên,mái tóc cam xuất hiện trước cửa.Ánh mắt của Gus liền sắc lại,đầy đề phòng. -Là cô sao?-Spectra cười nhạt.-Món nợ với cô,ta sẽ giải quyết sau.-Rồi,anh quay sang quốc vương.-Còn giờ,thì đến lượt ông. -Không!-Lưỡi kiếm vung xuống cùng với tiếng hét của Mira. Phập…thanh kiếm đâm thẳng vào bức tường sau lưng quốc vương,ngay sát cổ ông. -Anh hai.-Mira kêu lên,mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên.Rồi,trước ánh mắt kinh ngạc của những người ở đó,anh từ từ bỏ chiếc mặt nạ ra.Dưới ánh nắng rạng rỡ chiếu qua ánh cửa sổ ngời lên khuôn mặt điển trai với đôi mắt xanh biếc.Giống hệt của Mira. -Cậu…-Quốc vương ngạc nhiên. -Chúng tôi đã suy nghĩ,quốc vuơng ạ.-Spectra,giờ đã là Keith Clay,mỉm cười.Anh quay sang Gus.-Và chúng tôi nghĩ,có thể chúng ta đang tìm kiếm chung một thứ.Đó là lí do tôi quyết định hợp tác với mọi người. Vì sứ mệnh đó..có thể chính là công lí mà anh đang tìm kiếm. Anh quay lại,mỉm cười dịu dàng với Mira.Nụ cười mà cô đã mong chờ để đuợc nhìn thấy lại. Cảm xúc vỡ òa,cô lao vào vòng tay anh,những giọt nước mắt lung linh dưới ánh mặt trời.Những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc. Ở ngách cửa,Alice mỉm cười,nhẹ nhàng.Ném đi thanh kiếm vừa lấy từ một tên cận vệ.
| | | | | |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|