#376 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sun Jun 19, 2011 2:34 pm | | | Thay đổi bản thân mình là một việc rất khó, nhưng chỉ cần thay đổi phong cách ăn mặc là sẽ thấy mình như trở thành một con người khác vậy |
| #377 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sun Jun 19, 2011 2:40 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #378 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sun Jun 19, 2011 2:42 pm | | | Thay đổi bản thân mình là một việc rất khó, nhưng chỉ cần thay đổi phong cách ăn mặc là sẽ thấy mình như trở thành một con người khác vậy |
| #379 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sun Jun 19, 2011 2:48 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #380 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sun Jun 19, 2011 2:55 pm | | | Thay đổi bản thân mình là một việc rất khó, nhưng chỉ cần thay đổi phong cách ăn mặc là sẽ thấy mình như trở thành một con người khác vậy |
| #381 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Mon Jun 20, 2011 10:39 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #382 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | ehèm, sau 1 hồi spam nhảm vs Yoriko (thông cảm, pạn ấy lần đầu vô 4rum nên ko rõ lắm nội quy hay gì đó tương tự) tớ quyết định ra chap :nhm: hờ hờ, chap này wan trọng vô cùng, mún biết kết cục ra sao thì ráng đọc nhé, sắp tới chuyển nhà qua fic fần2 rùi :nhm: Chap48: Giấu kín một sự thật Hắn rượt theo cậu, liên tục phóng những tia sáng mờ mờ ảo ảo về phía cậu. Công viên này vẫn nguyen một trạng thái im lặng, chỉ trừ những tiếng nổ do vụ tấn công liên tiếp này. Trăng đã lên cao, phản chiếu ánh sáng xuống những bóng đèn lấp lánh. - Bỏ cuộc đi, Danma!!!! Lập tức, hắn lại biến mất, và xuất hiện ngay trước mặt cậu. Cậu chỉ kịp dừng lại trước khi tông thẳng vào hắn, nhưng không thể nhanh đến mức kịp phòng thủ hay né tránh đòn tiếp theo của hắn. Không gian sáng rực lên, ngập một màu đỏ chói từ ánh sáng của quá cầu trên tay hắn... BÙM!!!!!!!!!! Cậu lại văng ra xa, cơ thể trầy xước đầy thương tích. Máu từ những vết thương trảy thành một vệt dài, trong khi khói bụi đang dần tan. Cậu thở hồng hộc, nhìn cách hắn đứng đó thật bình tĩnh mà không sao bỏ được những cảm giác sợ hãi cứ dồn dập. Cậu giật lùi lại khi hắn bỗng thình lình ném về cậu một cái nhìn băng giá. Ánh mắt đầy tự tin và đầy vẻ ma quỷ ấy, không hiểu có cái ma lực gì mà làm cậu trở nên sợ hãi đến thế... Trong khi đó, ở phía bên ngoài kia, mọi người vẫn chờ đợi, và hi vọng. Cậu là chỗ dựa duy nhất của họ hiện giờ. Nếu cậu chiến thắng, thì đồng nghĩa với việc tất cả sẽ chấm dứt, cái Dream-Land giả mạo này, và cả những linh hồn cô độc tội lỗi... Nhưng nếu cậu thất bại thì... Sẽ chẳng có gì thay đổi cả... Mọi chuyện sẽ lại tiếp tục như thế, và sẽ có thêm nhiều sinh mạng vô tội bị tước đi... Một kết thúc không ai mong đợi... ... Tia sáng trên tay hắn lại vụt tới, một lần nữa đẩy cậu đập vào tường. Mỗi bước đi của hắn rất chậm, nhưng cậu cảm giác như chỉ trong vài tích tắc, hắn gần như đã ở ngay trước mặt cậu. Và, hình như, cậu nghe có tiếng ai đó... - Mình không muốn bị quên lãng... Mình không muốn bị biến mất... Mình không muốn... Những lời lẽ ấy, lặp đi lặp lại... Tiếng kêu thất thanh vang vọng, lộ rõ sự buồn đau... Sắc mặt hắn bỗng dưng biến đổi. Không còn cái thứ gì gọi là hung hãn, ma quái hay bí ẩn, đe doạ nữa. Nét mặt nhợt nhạt trầm hẳn, và có chút gì đó... mang mác buồn...? - Cậu không cần phải đối mặt với ta. Cậu có thể chạy trốn khỏi ta bất cứ khi nào cậu muốn. Cậu e dè và nhút nhát, lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác, đó là con người thực sự của cậu. Chỉ cần thừa nhận rằng cậu vẫn không hề và không thể thay đổi, vậy thôi!! Giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng và sâu lắng đến kì lạ, lúc thì mãnh liệt như đang thể hiện một khát vọng... nào đó... - Hãy bỏ cuộc trong trận chiến này đi. Hắn lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với cậu. Hắn vẫn nói, không cần biết cậu có nghe hay không. Nhưng hắn chắc chắn rằng, cậu dù có muồn cũng không thể bỏ ngoài tai những lời lẽ đó được. Vì không gian quanh đây đều câm lặng như đang nhường lời cho hắn. - Kể cả khi cậu không chiến đấu, kể cả khi cậu vẫn tiếp tục nhờ vả vào người khác,... Thì mọi người, bố mẹ và bạn bè cậu, vẫn sẽ luôn yêu quý và đối xử tốt với cậu. Bởi họ hiểu điều đó, rằng cậu không thể làm gì một mình, mà cần có mọi người ở bên... Tự dưng, cậu cảm thấy, tâm hồn mình như dịu xuống, trước những lời nói đó... Nói, và kèm theo đó là, một nụ cười, nhẹ nhàng, và thật hiền... - Không sao đâu. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi mà, phải không? ... - Như vậy không được đâu. Cậu cất tiếng, làm nét mặt bình thản của hắn, trở nên lo âu và đôi chút kinh ngạc. Cậu tì tay vào tường và đứng dậy. Rồi nhắm mắt, để gió nhè nhẹ tạt qua má mình. - Điều đó có thể đúng... nhưng tôi không thích như vậy... Nó làm ảnh hưởng đến các bạn tôi, những người tôi yêu mến... Nó làm tôi thấy ghét chính bản thân mình, dù tôi biết đó chỉ là những cảm xúc bồng bột, như thể nắng rồi lại mưa vậy... Có vẻ như, những lời lẽ vừa rồi của hắn chẳng thể làm cậu bị lay động. Nét mặt hơi có chút thất vọng, hắn lại lao thẳng tới tấn công cậu. Cậu tránh, từ từ và nhẹ nhàng, với nụ cười vẫn nở mãi. - Nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Hắn không nghe, hắn không muốn. Giờ thì tất cả lại ngược lại, hắn trốn tránh, khi bị lời nói của cậu ám ảnh bám theo như hằn sâu vào trí óc. Đầu hắn đau điếng, nhưng có vẻ như cậu không hề có ý định làm vậy. Cậu chỉ mỉm cười, và nói những gì mà KOKORO của mình đang suy nghĩ mà thôi. - Then I met her, as splendid and warm as the sun. Then I met him, as calm and coll as the moon. I love her because she is her, my bestfriend I ever had. I love him because he is him, the one just for me. Tấn công, né tránh. Trốn tránh, mỉm cười. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại... - Họ đã cho tôi hiểu ý nghĩa thực sự của việc được sinh ra trên cõi đời này. Họ đã cho tôi biết thế nào là một KOKORO biết yêu thương. Tôi đã mạnh mẽ lên, rất nhiều, nhờ có họ... Hắn nghiến răng, lại tiếp tục nhắm mắt mà hành động. Cậu tiếp tục tránh một cách nhanh nhẹn, đồng thời vẫn giữ nụ cười trên môi như muốn xoa dịu tâm hồn hắn. Nhưng hắn chẳng khác nào một đứa trẻ bướng bỉnh và bảo thủ, vẫn một mực một ý kiến của riêng mình. Cậu nghĩ, có lẽ cậu nên thay đổi điều này. Nắm đấm của hắn tông thẳng tới, và chỉ chút nữa là trúng vào cậu. Cậu đứng yên, như để cho hắn muốn gì thì làm, điều đó làm hắn ngạc nhiên. Hắn ngưng lại, đúng lúc bàn tay hắn đã ngay gần sát mặt cậu. - Sao ngươi không phòng thủ? - Bởi vì cậu không phải kẻ thù của tôi, đó chỉ là do cậu nghĩ vậy thôi. Hắn sững lại, bàn tay run run toan hạ xuống. Hắn đang đau đớn, bởi điều gì, không ai biết... Hắn mù quáng, bao lâu nay hắn đang cố gắng truy tìm và tiêu diệt điều gì vậy? Chính hắn, chính hắn đấy, hắn có biết không? !!! Chỉ với một động tác, tay hắn đã bị cậu tóm gọn. Cậu nhẹ tay, không để hắn đau, nhưng hắn lại khác. Hắn cố chống lại, dù biết mình không thể. Hắn toát mồ hôi hột, trong khi cậu bình thản như đang vuốt ve một con mèo bướng bỉnh. - Cậu là quá khứ của tôi, và giờ thì chỉ là một lúc trước thôi... Hắn cứng họng, chỉ biết lắng nghe chứ không thể làm gì hơn. Con mắt trắng không tròng trở lại một màu đỏ rực sáng. Nhưng, sự nóng nảy vừa rồi đã không còn, thay vào đó là nỗi kinh ngạc, và đôi chút buồn đau... - Cậu, con người nhút nhát và e dè của tôi, sợ hãi việc mình sẽ thay đổi... Nhưng cậu đã không thấy được rằng, cậu đã rất mạnh mẽ, chúng ta đã mạnh mẽ hơn trước, rất nhiều... Tôi sẽ thay đổi, chắc chắn vậy. Cậu nhẹ nhàng buông tay hắn ra và đứng sang một bên. Gió lại tạt qua, đem theo cả những cánh bồ công anh không biết đến từ đâu. Không gian đen tối dần nhường chỗ cho những tia sáng đầu tiên. Tất cả, hầu như thay đổi một trời một vực, nhưng vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng mãi không đổi thay... - You don’ t need your shy and soft sefl anymore?... Giọng nói yếu ớt vang lên rất nhỏ như không hề tồn tại. Đôi mắt đỏ nhuộm sắc bi ai nhìn cậu, dần dần mờ nhoè đi trong nước. Cậu nhìn nó im lặng, với nụ cười vẫn chưa tắt. Nó đang chờ đợi câu trả lời của cậu, cậu biết điều đó... Mọi thứ sắp tan biến, biến mất vào hư vô, sắp rồi... Cậu chỉ còn vài giây nữa, để trả lời điều đó thôi... Hắn nhắm mắt và lặng lẽ cúi đầu, hắn nghĩ cậu sẽ một mình trốn khỏi đây, mà bỏ rơi hắn lại... Dù sao thì, thế gian này cũng chẳng còn chỗ cho kẻ độc ác như hắn... Chẳng còn chỗ cho một KOKORO hẹp hòi và ích kỉ, không đủ chỗ chứa cho tình yêu thương... Hắn cũng chẳng mong đợi gì nữa... Chẳng gì cả... Hắn chỉ muốn biết... - Answer me!! Why am I just still here as your shadow??!! ... - It won’ t change. A shadow makes up everthing negative about me is still me. Hắn sững sờ, đó là... câu trả lời mà hắn mong đợi sao? Và, cũng cùng lúc đó, cậu đã tiến lại gần, rang rộng vòng tay, và, ôm ghì lấy hắn... Ấm... ấm quá... Cảm giác này... là sao vậy? Cảm giác cơ thể lạnh buốt của mình được hơi ấm nồng nàn ấp ôm... Cậu mỉm cười trông thật buồn, còn hắn lại nghẹn ngào không nói lên lời... - I don’ t hate you anymore, you know. I love everything about my sefl. Đôi mắt đỏ thẫm mở to, lộ rõ sự kinh ngạc... Rồi, nó dịu hẳn xuống, ngập màu bi thương... Cả người hắn sáng rực lên, một màu trắng thuần khiết, dần biến mất theo không gian nơi đây... Gương mặt ấy, lại trông thật dịu dàng tha thiết, lặng lẽ mỉm cười mãn nguyện... Vài giây trôi qua... ngắn ngủn nhưng cũng thật quý giá... Cái bóng ấy, đã tan ra thành hàng vạn tia sáng buồn... Những tia sáng ấy, nhập vào người cậu, bay vút lên, bỏ lại khoảng không gian vỡ vụn đang dần sụp đổ... ... coi bộ dạo nì ít ng wa lại wá, fic ế òy | | | | | |
|
|
Mon Jun 20, 2011 11:23 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #383 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Tue Jun 21, 2011 6:51 am | | | Precious Family. |
| #384 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | Phong bì. Chap hay~ (lúc này cũng nói câu này ^^~) Dan thật dịu dàng, thật thuần khiết. Thật tuyệt vời khi cậu vượt qua quá khứ của mình, không phải chối bỏ nó, mà là đánh bại nó. Nó vẫn tồn tại trong cậu, nhưng cậu không còn bị ảnh hưởng với nó nữa. Dan à, cậu quả là một con người tuyệt vời, và càng tuyệt hơn khi nhân cách của cậu được thể hiện dưới ngòi bút của chị Tsubasa (nói dưới bàn phím đúng hơn nhỉ ) Chờ chap tiếp nhá ~ | | | | | |
|
|
Tue Jun 21, 2011 9:27 am | | | Cứ thanh thản như làn gió đi!!!! |
| #385 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed Jun 22, 2011 7:16 pm | | | Thay đổi bản thân mình là một việc rất khó, nhưng chỉ cần thay đổi phong cách ăn mặc là sẽ thấy mình như trở thành một con người khác vậy |
| #386 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed Jun 22, 2011 7:17 pm | | | Thay đổi bản thân mình là một việc rất khó, nhưng chỉ cần thay đổi phong cách ăn mặc là sẽ thấy mình như trở thành một con người khác vậy |
| #387 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sat Jun 25, 2011 1:06 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #388 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | đây là 2 chap cuối vậy là fic đã két thúc, zui :Hi: , nhg cg~ hơn bùn :buon: Chap49: Tan biến Cái hộp thuỷ tinh vỡ tan, tạo nên một cơn mưa bạc lấp lánh. Cậu bước đến, từ phía sau những tia sáng chói loà, mắt vẫn nhắm nghiền lại... - Dan...? – Fabia lên tiếng - Mọi chuyện... ổn chứ...? - Kết thúc rồi. Lời cậu vừa dứt, đột nhiên, những bức tường xung quanh bắt đầu nứt. Cửa kính vỡ toang, và tất cả những gì còn sót lại đều bị cuốn bay hết. Những con búp bê, đều tan thành cát bụi, chỉ còn mấy con mắt khuy và chút vải bông vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu. Tất cả, tất cả đều dần biến mất, trong thứ ánh sáng lấp lánh từ cơn mưa bạc rải xuống khắp mọi nơi mọi chỗ. Còn những linh hồn đã bị đày đến nơi đây thì sao? Người họ cũng sáng lên một màu trắng xoá. Và họ cũng dần biến mất, biến mất cùng với cả nơi đây. Thứ gọi như là Dream-Land này lại thực chất là một địa ngục không đáy, dần dần sụp đổ cùng với cả những linh hồn đã từng được coi là cư-dân nơi đây. Những linh hồn, đã thành những tia sáng lập loè như đàn đom đóm nhỏ, bay vòng quanh Dan, Shun, Fabia, mãi rồi mới biến mất. Có vẻ như, họ đang muốn nói lời cảm ơn, trước khi không còn có cơ hội nữa. - Arigatou gozaimasu Danma. Chúng tôi đã bị thời gian kìm hãm quá lâu rồi. Nhờ có bạn mà cuối cùng chúng tôi cũng được siêu thoát và thanh thản. Ngàn lần cảm tạ bạn, ơn này chúng tôi sẽ không bao giờ quên. Một giọng nói vang lên, không rõ là của ai. Nhưng dù là ai đi chăng nữa, thì nó đã chuyển nhờ thông điệp cuối cùng này của họ dành đến cậu. Cậu cũng phải cảm ơn họ, những người đã cho cậu những phút giây ngắn ngủn mà vô cùng quý giá. Cậu cười, lòng nhẹ nhõm nghĩ rằng mọi chuyện vậy sẽ là hết. Nhưng không, vẫn còn một điều nữa mà cậu đã không lường tới. Cậu cũng chỉ vừa mới nhận ra, khi quay sang Shun và Fabia. Họ cũng là những linh hồn, những linh hồn mang mảnh tâm hồn vỡ vụn duy nhất còn sót lại, và một thứ lời nguyền tưởng như sẽ mái không hoá giải được. Nhưng giờ thì, sợi dây xích trói buộc họ đã bị bẻ gãy, họ đã được tự do, và siêu thoát. Điều đó có nghĩa là... họ cũng sẽ tan biến, như nơi đây, như những người khác... Shun và Fabia, ngỡ ngàng nhìn cơ thể họ đang dần tan ra, cũng như những tia sáng vừa rồi. Nhưng, người còn ngỡ ngàng hơn nữa, là Dan mới phải. Họ đã cho cậu hiểu ý nghĩa thực sự của việc được sinh ra trên cõi đời này, họ đã cho cậu biết thế nào là một KOKORO biết yêu thương. Cậu đã mạnh mẽ lên, rất nhiều, nhờ có họ. Họ đã cho cậu rất nhiều, trong khi cậu lại chưa làm gì được cho họ cả. Mọi việc kết thúc quá nhanh, làm cậu thấy hụt hẵng rất nhiều. Cậu vẫn còn chưa cho họ biết những cảm xúc của mình, nhất là, với Shun... - Anh Shun... Chúng ta sắp phải đi cùng mọi người rồi... - giọng Fabia nhỏ dần - Chắc là... em sẽ phải đi trước thôi... - Fabia! – Shun định nói với theo, nhưng cơ thể Fabia đã biến mất trước khi cậu kịp lên tiếng. - Shun-chan... Bạn sẽ... đi ư...? - mắt Dan bắt đầu ướt nhoè đi – Không!! Mình không cho phép bạn đi đâu hết!! Dù là Thiên Đường hay Địa Ngục cũng không thể có bạn được!! Bạn chỉ là của mình, của mình thôi!! – Dan hét lên, ôm chặt lấy cơ thể sáng loé đang dần biến mất của Shun – Làm ơn... đừng đi mà... Im lặng... Im lặng... - Dan-kun... Chắc mình không ở lại được đâu... - Bạn định bỏ rơi mình sao???!!! - Mình đâu muốn vậy...Chỉ là bất đắc dĩ mà thôi... - ...Chẳng lẽ... không còn có cách nào sao?... Im lặng... Rồi... Một hơi thở phớt qua môi, nhẹ nhàng, nhưng thật ấm áp... Lại im lặng, vì quá ngỡ ngàng... Nước mắt lại trào ra, nhiều hơn nữa... Dần tiêu tan hết bao hi vọng... Dần tan biến hết rồi... trong từng phút giây... sao quá êm đềm... Rồi, lặng lẽ không một hơi thở, có tiếng nói... - Moshimo umare kawareru naraba... [If we could be reborn] Và, nụ cười buồn ấy lại hiện lên, ngay trước mắt cậu... Chỉ một giây trước khi tất cả đều biến mất... ... Mặt trời bắt đầu ló rạng, hất những tia nắng tinh nghịch vào mặt cậu. Cậu khó chịu gắng nhấc đôi mi nặng trĩu lên, nheo mắt nhìn vạn vật xunh quanh. Cậu tỉnh dậy, ngay bên cạnh một gốc cây bạch dương trắng toát. Cậu đang ở trong một khu vườn, một khu vườn có đúng duy nhất một cái cây. Cậu nhìn sang bên, theo như cậu nhớ thì ở gần đây có một căn nhà gỗ nhỏ. Nhưng không, đó chỉ còn lại một bãi đất trống, còn căn nhà đã không còn ở đó nữa. Cậu dụi mắt, chẳng lẽ... tất cả chỉ là một giấc mơ? Và kìa, bên cạnh cậu, ngoài chiếc giỏ đựng kẹo hình bí ngô trống rỗng, là hai con búp bê phù thuỷ bằng vải bông, mắt đơm khuy và cái miệng cười toe toét. Nhưng lần này lại khác, nụ cười đó không một chút nào là hiểm độc hay ma mãnh, mà là nụ cười hết sức chân thành và tự nhiên, sáng ngời như ánh ban mai đã thức tỉnh cậu vậy. Cậu cho chúng vào chiếc giỏ đựng kẹo, đứng lên và rảo bước về nhà. Cậu gặp những người đi đường. Người ta nói cậu cũng như bao đứa trẻ khác, đi xin kẹo vào đêm Hallowen, nhưng lại mất tích từ khi chuông đồng hồ điểm 12 tiếng. Mọi người ai nấy đều đổ xô đi tìm, trong đó có cả bố mẹ cậu. Nhưng thứ duy nhất họ tìm thấy lại chỉ là cái giỏ hình bí ngô trỗng rỗng của cậu nằm lăn lóc dưới một gốc cây bạch dương. Người ta bảo cậu nên về nhà kẻo bố mẹ mong, cậu cũng nghĩ vậy. Nếu biết cậu vẫn bình an, hẳn ai nấy quan tâm đến cậu đều sẽ nhẹ nhõm lòng mình cả. Nhưng còn cậu, cậu vẫn cứ cảm thấy một chút gì đó thiếu thốn, mất mát, và đơn độc vô cùng... ... Chap50: End Cậu đã về nhà gặp bố mẹ, bị họ quát mắng cho một trận ra trò. Khoảng nửa tiếng trôi qua, họ nguôi giận. Bố cậu lại trở về với cái ghế tựa và tờ báo mới mang đầy những tin tức nóng hổi. Còn mẹ thì đi làm bữa sáng cho cậu: một cốc sữa nóng ấm và đĩa trứng ốm la kèm thịt nguội. Hẳn họ cũng sẽ phải ngạc nhiên, khi thấy cách ăn uống từ tốn này chẳng giống cậu chút nào. Bình thường, có khi cậu chỉ cần vài giây để chén hét cả đĩa trứng và xử lí xong cốc sữa. Nhưng lần này, cậu cứ ăn từ từ chậm rãi, đôi lúc lại khó ra cửa sổ, hệt như đang tương tư ai đó. Phải rồi, cậu đang nghĩ về cậu bé tóc đen mình gặp hồi nào, với một đống cảm xúc hỗn lộn. Trời bắt đầu mưa, những giọt nước bé nhỏ cứ liên tục hắt vào cửa sổ. Không khí rét buốt mà cơn mưa mang đến làm cậu muốn ra ngoài, mà chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao. Cậu lấy cái ô dựng ở góc nhà, nó bám đầy bụi vì ít được dùng đến. Cậu mở cửa, bật ô, và bước vào bên trong của làn mưa bụi trắng xoá, và không quên mang theo hai con búp bê nhỏ. Cậu đi trên đường, thấy ai cũng đều đi với bạn mình. Không, có thể họ không chỉ là bạn, mà là người yêu hay gì đó. Cậu nhìn mà thấy ghét, chỉ muốn phi thẳng con dao vào mặt họ. Đầu óc cậu bắt đầu quay cuồng, cậu thấy càng ngày cậu càng khác cậu trước kia, nhưng khác một cách kì quặc. Cậu dừng chân trước đường ray tàu hoả. Rào chắn đã hạ xuống, đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải đợi nếu muốn đi tiếp. Cậu tựa mình vào thanh chắn bắc ngang đường, chán nản đợi những tiếng xình xịch mỗi lúc một gần. Gió bỗng thổi mạnh, làm cậu phải giữ chặt cái ô, nếu không muốn nó bay xuống đường ray và trở nên tan tác. Và, có một thứ đã làm cậu chú ý, đến mức khiến cậu làm rơi chiếc ô, quên cả việc mưa đang trút xuông liên tục. Cậu không tin vào mắt mình nữa, đó có phải là... Ở phía bên kia đường ray, một cậu bé với mái tóc dài đen mượt ướt sũng dưới làn nước mưa. Bên cạnh đó là một cô bé trạc tuổi có gương mặt khá giống cậu với mái tóc màu xanh sẫm đang cố dùng cái ô nhỏ che cho cậu. Nhưng có vẻ cậu không thích thế, cậu muốn đối diện thẳng với cơn mưa, tận hưởng cái lạnh thấu xương của bầu không khí này. Hai ánh mắt ấy, bỗng gặp nhau, màu đỏ thẫm ngỡ ngàng và màu hổ phách lạnh lùng. Hai ánh mắt ấy, cứ nhìn nhau mãi không rời, như đang tạo ra cơn lốc của chính mình, hút đối phương vào đó. Và, sức hút của cơn lốc ấy, mạnh đến mức, khiến thời gian cũng phải dừng lại, không gian cũng phải ngưng đọng, và chỉ có hai cái bóng ấy là cử động thôi... Tiếng còi tàu hoả vang lên. đột ngột. như phá vỡ mọi sự yên tĩnh. Cả đoàn tàu dài chạy vụt qua, che mất tầm nhìn của cậu đến cậu bé tóc đen kia. Và khi đoàn tàu đã chạy hết, thì, cậu ấy đã không còn ở đó nữa. Đúng vậy, biến mất, như bị bốc hơi vào không trung. Cả cô gái đứng bên cạnh cũng không còn ở đó nữa, còn mọi người thì chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự biến mất kì quặc ấy. Cứ như là, đó chỉ là ảo ảnh, và chỉ có mỗi cậu là nhìn thấy được... Vào cái lúc họ biến mất, cơn mưa cũng dần ngưng lại. Chỉ vài giây sau, thành phố lại ngập tràn ánh nắng ấm áp, không còn thứ không khí lạnh buốt kia nữa. Đoàn tàu cũng đã chạy được một quãng xa, mọi người tiếp tục đi lại, tay vẫn phải cầm ô vì nắng quá chói. Cậu vẫn lặng câm như phỗng, chẳng khác nào kẻ mất hồn. Mãi một lúc sau, cậu mới định thần lại, nhặt cái ô lên, và quay bước trở về nhà. Vứt cái ô vào góc nhà, cậu chạy lên phòng, mở toang cửa số cho nắng tràn vào. Không chỉ có nắng, mà gió cũng ùa đến, hất tung tấm rèm cửa. Rồi, từ đâu không hay, bay vào phòng cậu, hai chiếc lông vũ nhỏ sáng lấp lánh. Chúng lượn lờ quanh căn phòng, rơi xuống trên hai con búp bê, rồi biến mất. Hiểu rồi, thì ra là vậy. Cậu mỉm cười. Cậu cất hai con búp bê vào một cái hộp giấy, rồi để nó vào ngăn tủ. Cậu lấy ra một tờ giấy trắng cũ, dùng cây bút mực viết viết mấy chữ lên đó. Xong, cậu gấp nó lại, thành hình một chiếc máy bay, và phi nó qua cửa sổ. Cậu nhìn theo nó mãn nguyện, nhìn mãi, cho đến khi hình bóng nó mất hút vào bầu trời. Chiếc máy bay giấy đó, được gió đưa đi, tắm mình trong nắng, rồi kẹt lại trên một cành cây, đúng cái cây bạch dương đó. Nó cứ kẹt ở đó mãi, dù nắng mưa thế nào, vẫn không chịu rời. Mấy dòng chữ viết bằng mực đen nhoè đi, loang lổ trên mặt giấy. Nhưng, nôi dung được viết trên đó, vẫn không thể phai nhoà... “Soon... let’ s meet again...” ... 2 tem 2 fong bì tặng mọi ng :Hi: | | | | | |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Sat Jun 25, 2011 1:10 pm | | | Cứ thanh thản như làn gió đi!!!! |
| #389 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|