#276 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Mon May 16, 2011 12:04 pm | | | bóng tối cứ tan đi mãi mãi về sau nhưng cho đến phút cuối nó vẫn luôn tươi cười với chúng ta những người bạn yêu quý |
| #277 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Mon May 16, 2011 3:49 pm | | | Đừng có buồn, đừng có khóc vì bạn sẽ không bao giờ biết rằng có ai đó rất yêu nụ cười của bạn. |
| #278 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Tue May 17, 2011 9:52 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #279 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed May 18, 2011 6:34 am | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #280 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed May 18, 2011 10:57 am | | | Đừng có buồn, đừng có khóc vì bạn sẽ không bao giờ biết rằng có ai đó rất yêu nụ cười của bạn. |
| #281 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Thu May 19, 2011 9:48 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #282 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | Chap34: Shadow, Mylene Một căn phòng đầy màu sắc, sặc sỡ. Hai người họ đang ở giữa một mê cung, một mê cung với những bức tường thuỷ tinh, đủ loại màu sắc choé mắt. Những mảng màu cứ trộn lẫn vào nhau, chẳng rõ ràng gì cả, tạo nên những bức tranh quái gở không có chủ đề nhất định, mà chỉ là một tờ giấy trắng bị màu bắn tung toé. Và việc họ cần làm, là tìm ra ý nghĩa thực sự của những mảng màu sắc. Nói thì đơn giản mà khó vô cùng, vì từ trước tới nay họ chỉ biết có mỗi một thứ màu của máu mà thôi... ... Shadow nheo mắt lại vì chói, những thứ màu loè loẹt ở đây làm hắn rất bực mình. Hắn ghét nhất những màu như đỏ, cam, vàng, vì chúng quá sáng, mà chúng lại chiếm chủ yếu trong những tấm kính lại càng làm hắn thêm bực bội. Hắn ưa những thứ màu lạnh và tối, như lục, lam, tím, bởi chúng luôn cho hắn những phút giây bình thản. Hơn chục cánh cửa bị Shadow đạp phăng, toàn là những tấm kính sáng màu, tạo thành những mảnh vụn sắc nhọn trên nền đất. Mylene để ý thấy, sau gót giầy Shadow là một vệt máu, đoán chắc gã ngốc kia lại giẫm vô đống thuỷ tinh rồi. Cô ta lên tiếng nhắc, nhưng hắn bỏ ngoài tai. Hắn không quan tâm, miễn là đống màu sắc đáng ghét kia bị tống khứ là được. Mylene thở dài nhìn tên ngốc xốc nổi kia, tự hỏi sao người đi cùng mình lại là hắn mà không phải ai dễ chịu hơn chứ? Cô ta cẩn trọng bước qua đống thuỷ tinh, nhìn chúng đăm đăm, miệng nở nụ cười mãn nguyện. Cô ta cũng giống Shadow, ghét những thứ màu choé loẹ, ưa sắc tối lạnh hơn. Nhưng những mảnh thuỷ tinh vỡ làm cô ta chợt nảy điều gì đó trong đầu, bèn hỏi: - Này Shadow, ngươi có biết... tiếng nói của màu sắc không? - Gì chứ? – Shadow ngoái đầu lại – Màu sắc vô hồn, chúng không biết nói! - Ngược lại đấy đồ ngốc! - một cú đấm giáng thẳng vào đầu Shadow – Và chúng ta sẽ phải tìm ra mối liên kết của chúng! - Cô nói gì tôi chả hiểu!! – Shadow xoa chỗ đau, mặt cau có – Nói dễ hiểu hơn đi!! - Hừ...! - thở dài - Trước hết ta phải dạy ngươi về màu sắc đã! Mylene vừa dứt lời, bỗng từ đâu rơi xuống, một đống thuỷ tinh màu bạc lấp lánh. Chúng rơi nhiều vô cùng, ngay giữa hai người họ, khiến hình bóng đối phương trong mắt họ mất hút ngay lập tức. Khi định thần lại thì, Shadow không còn thấy Mylene đâu nữa, chỉ có một mình mình giữa đống thuỷ tinh vỡ. - Mylene!! Cô đang ở đâu vậy?? – Shadow hét gọi - Đừng có chơi trốn tìm với tôi!! Không có tiếng trả lời. Hắn bỗng cảm thấy bất an. Tim hắn đập mạnh, tay hắn đổ mồ hôi, đầu óc thì lúc nào cũng thấy cảm giác hồi hộp dồn dập. Hắn chưa từng có những cảm nhận này, chưa bao giờ. Những cảm giác quái lạ ấy luôn khiến hắn phải tự hỏi, liệu có phải vừa có chuyện gì xảy đến với hắn? Hắn đang lo lắng, đúng là như vậy, lần đầu tiên lo lắng cho người khác ngoài bản thân mình... Hắn muốn tìm Mylene, nhưng hắn chẳng biết phải làm gì. Hắn mù tịt về màu sắc, nhất lại khi những thứ màu hắn ưa lại chiếm số ít trong vô vàn những tấm kính quanh đây. Những thứ màu sáng chói luôn làm hắn nhức đầu, có muốn tập trung suy nghĩ cũng không được. Hắn chợt nhớ ra lời Mylene, rằng màu sắc cũng có tiếng nói, và tìm ra mối liên kết ấy chính là chìa khoá trong vụ này. Mylene rành về màu sắc hơn hắn, điều đó làm hắn yên tâm hơn. Hắn nghĩ, chắc Mylene đã tìm ra lời giải và tiến về đích cuối rồi, vậy mình cũng phải nhanh chân, thì mới theo kịp cái bóng ấy được. Hắn nhìn những bức tường, toàn màu sáng là chủ yếu, căng mắt ra mới có thể tìm được một mảng tối bé tẹo, làm hắn nản vô cùng. Nhưng biết sao đây, nếu như chìa khoá duy nhất lại đang luẩn quẩn quanh đống màu đó. Hắn nhìn đi nhìn lại những tấm kính, và thấy có điều gì đó bất thường, nhưng hắn lại không biết nó nói lên điều gì. Chắc hẳn vị trí của những tấm màu tối không phải là ngẫu nhiên, còn đống màu sáng chỉ là nền cho bức- tranh-đó thôi. Hắn vắt óc ra suy nghĩ, nhiều lúc chỉ muốn bỏ cuộc quách đi cho rồi. Nhưng cứ mỗi lần như thế, đôi môi đỏ đang cười ma mãnh của Mylene lại hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn không sao thờ ơ được... - Tức thật!! - đấm mạnh tay xuống đất – Đau đầu quá!! Bây giờ mà có bản đồ của mê cung này thì đã tốt!! Rồi, một ý nghĩ loé lên trong đầu Shadow. Hắn nhìn lại những tấm kính, rồi thử nối các tấm tối màu lại trong đầu xem sao. Và có vẻ như, hắn đã có lời giải đáp. Những tấm kính nhỏ tối màu chính là đường đi dẫn đến đích của mê cung này, chúng nối lại theo nét đứt, cách nhau một quãng không xa lắm nhưng cũng đủ để người ta khó mà nhận biết mối liên kết của chúng. Shadow cố ghi nhớ thứ tự sắp xếp của chúng. Việc này khá khó nhưng nó cũng chẳng nhằm nhò gì so với một kẻ đã từng làm nghề dược sĩ này. Hắn đi, tiếp tục đi, và chỉ một lúc sau, hắn đã nhìn thấy, cánh cửa cuối cùng của cuộc chơi này, nhưng, Mylene lại không có ở đây. Hắn nhìn quanh ngạc nhiên, thì một giọng nói vang lên từ phía sau khiến hắn giật mình: - Không ngờ ngươi lại tìm ra lời giải trước cả ta đấy, Shadow. – đó là Mylene – Mà cũng vì ở chỗ ngươi những tấm kính tối màu đó đã sắp xếp thành đường luôn rồi, chỉ cần nhìn là biết. - Làm sao cô biết? Bộ ở chỗ cô thì chúng sắp xếp khác à? - Phải. Chúng xếp thành một câu nói rất điên rồ “Đi theo cảm nhận luôn là con đường tốt nhất” suýt đã làm ta nổi nóng mà đập tan chúng như ngươi đã từng làm. Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng còn manh mối nào khác nên ta đành làm theo nó, và kết quả là đã đến chậm hơn ngươi được vài giây. - Làm sao cảm nhận của cô có thể chuẩn xác như vậy được chứ? Cô đã linh cảm cái gì vậy? Mylene không nói gì. Làm sao gã ngốc kia có thể hiểu được những cảm nhận của cô chứ? Nhưng mà, có thật là lần này hắn đã cứu cô không nhỉ? Trong lúc cô đang lạc lối, thì hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu cô, và giúp cô có thêm động lực để tiến bước... Chính là Shadow. ... chap sau là Juli vs Billy *thở hồng hộc* | | | | | |
|
|
Thu May 19, 2011 9:49 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #283 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Fri May 20, 2011 11:20 am | | | Đừng có buồn, đừng có khóc vì bạn sẽ không bao giờ biết rằng có ai đó rất yêu nụ cười của bạn. |
| #284 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Fri May 20, 2011 5:16 pm | | | Precious Family. |
| #285 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Fri May 20, 2011 7:22 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #286 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Fri May 20, 2011 8:53 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #287 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | Chap35: Billy, Julie Một căn phòng đầy màu sắc, nhạt nhoà. Hai người họ đang ở giữa một không gian rộng lớn, nhưng chỉ duy nhất có ba màu đen-trắng-xám. Vạn vật đều bất động không một cử chỉ, trong một không gian im ắng không có lấy một âm thanh. Và việc họ cần làm, là mang đến màu sắc và âm thanh cho cái thế giới câm này. Nói thì đơn giản mà khó vô cùng, vì từ trước tới giờ họ luôn chỉ sống trong một cuộc đời vô vị và xám xịt... ... - Billy à mình không thích nơi này chút nào! - Ừ, mình cũng vậy. Nó quá là... im ắng. Và âm u nữa. - Nhưng đó không phải là điều khiến mình sợ! Điều mình sợ là... - Là...? - Đ... Đống màu sắc kia...! Julie nép người vào Billy, hãi sợ nhìn căn phòng sặc sỡ dần mất đi hết tất cả màu sắc. Cảnh tượng đó cũng không có gì đáng sợ, nhưng đối với họ thì khác, bởi nó đã gợi lại những hình ảnh của kí ức đau buồn mà họ đang muốn quên. Chỉ xoẹt một cái, thế là tất cả đều trở nên trắng xoá, đen ngòm, rồi xám đục. Đám màu mờ nhoà đó, mỗi lúc một tiến gần tới họ hơn. Họ giật mình, sợ hãi, chạy về phía sau. Họ càng chạy, đám màu đó lại tiến tới càng nhanh, như thể họ chính là con mồi trong cuộc đi săn lần này. Chúng muốn nuốt chửng tất cả, tất cả những thứ gì vẫn còn động lại những sắc màu tươi tắn. Nó đã từng luôn muốn tô điểm cho thế giới này, nhưng lúc nào nó cũng chỉ thất bại rồi thất bại. Thế nên, nó đã quyết định làm điều ngược lại: khiến tất cả đều trở nên giống như nó: xám xịt và vô vị. Billy nắm chặt lấy tay Julie, và hai người họ vẫn cứ thế dùng hết sức mình mà chạy. Nhưng, không được bao lâu, trước mặt họ đã là ngõ cụt và chút màu sắc còn lại trên bức tường ấy. Còn, đám màu mờ nhạt kia đã tới gần, gần hơn, gần hơn nữa. - Sao giờ?? Chúng ta không thể chạy thêm được nữa... - sợ hãi. - Julie đừng lo, có tớ ở đây mà. - mỉm cười. Im lặng... Nó đến rồi. Cả hai nhắm chặt mắt lại, nép sát người vào nhau. Họ nghĩ, chắc đến đây là hết, họ cũng sẽ bị đông cứng lại như những vật khác. Họ sẽ không nói được gì, không làm được gì, và không nghĩ được gì nữa... Nhưng... Julie mở mắt ra, cô vẫn không sao cả. Ban đầu, cô cũng không tin vào mắt mình nữa, không gì có thể diễn tả được sự vui sướng khi đã thoát khỏi cái thứ mà cô ghét nhất. Nhưng rồi, niềm vui ấy lập tức vụt tắt, khi cô nhìn sang người bạn của mình. Cậu ấy nằm cứng đờ, lạnh toát, cơ thể không chút màu sắc nào. Julie không kìm được nước mắt, cậu ấy chết thật rồi. Sao người đó lại không phải là cô chứ? Và sao đó lại là người... mà cô yêu nhất chứ...? Cô muốn chết quách đi cho rồi, sao lúc nào cô cũng phải chịu nhiều đớn đau vậy...? Im lặng... Phải rồi, cách duy nhất khiến mọi thứ trở lại, là mang đến âm thanh cho nơi này. Nhưng, phải làm như thế nào chứ? Cho dù Julie có làm gì, thì cũng không có một tiếng động nào vang lên, chỉ trừ, có giọng nói của cô. Phải rồi, cô đã biết phải làm thế nào rồi. Nhưng, cô vẫn còn lưỡng lự. Liệu cô có thể làm được không? Nếu lần này cô thất bại thì sao? Tất cả sẽ biến mất ư? Cùng với người mà cô yêu nhất ư? Không! Cô không thể để điều này xảy ra được! Cô phải cố gắng, phải cố gắng lên! Julie nuốt nước bọt, cô đứng dậy, cố cất cao giọng: - Vai phải anh kìa một cánh Tử Điệp... Góc phòng đó nơi ta đã trao nhau nụ hôn... Em đã biết được thế nào là trái đắng của tình yêu... Tiếng dương cầm vang lên, như đọng lại trong trí óc... Cô ngừng lại, mọi chuyện vẫn thế, vẫn chẳng thay đổi được gì. Cô khuỵu xuống, cô nghĩ mình thật vô dụng... Nhưng, hình như, cô nghe thấy tiếng ai đó... - Vai phải em kìa một cánh Tử Điệp... Anh đang lạc lối giữa cơn mộng kia... Xin đừng hỏi đâu mới là hạnh phúc... Vì anh sẽ biết trả lời sao đây? Nơi họ đang đứng, dần dần sáng lên. Màu sắc đã dần trở lại, dù chỉ là một chút. - Kìa! Sao lại dừng lại thế? - giọng vui vẻ - Cậu có biết lâu lắm tớ mới được nghe cậu hát không hả? - Billy... – rơm rớm nước mắt - Mừng quá cậu không sao rồi!! - Thôi nào Julie, giờ tụi mình tập trung vào vẫn đề chính chứ? Julie quệt nước mắt, miệng cười toe. Rồi, giọng hát của hai người lại vang lên như hoà vào làm một nghe mới thật du dương. Âm nhạc xua đuổi những phiền muộn, cũng như bao màu sắc xám xịt quanh đây. Màu sắc hiện lên, mỗi lúc một rõ, rõ hơn. Những tia sáng từ đâu rọi đến, càng làm bừng sáng căn phòng đầy ắp tiếng nhạc. Kể từ đó, căn phòng này đã không còn đơn độc nữa. Nó lúc nào cũng nhộn nhịp những lời ca, những lời ca từ bài hát ngày nào vẫn cứ mãi vang vọng không ngừng... Vai phải anh kìa một cánh Tử Điệp... Góc phòng đó nơi ta đã trao nhau nụ hôn... Xin đừng hỏi đâu mới là hạnh phúc... Vì anh sẽ biết trả lời sao đây? ... | | | | | |
|
|
Fri May 20, 2011 8:55 pm | | | Precious Family. |
| #288 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Fri May 20, 2011 8:57 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #289 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Fri May 20, 2011 10:02 pm | | | I hope I can make everybody smile and happy |
| #290 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Fri May 20, 2011 10:14 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #291 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Fri May 20, 2011 10:20 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #292 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sat May 21, 2011 6:12 am | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #293 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sat May 21, 2011 6:38 am | | | Precious Family. |
| #294 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sat May 21, 2011 4:04 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #295 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | chap này sẽ có lời văn hơi hài 1 chút cho Klaus và Runo :hehe: Chap36: Klaus, Runo Một khu rừng bạch dương trắng toát, dưới một bầu trời trong veo. Hai người họ đang ở giữa những đám cỏ mọc um tùm, chẳng thế thấy đường đi, trừ phi họ bỗng dưng mọc cánh và có thể bay vọt qua khu rừng này. Và việc họ cần làm, là phải biết tin tưởng vào đối phương và vứt bỏ những thái độ khinh thường. Nói thì đơn giản mà khó vô cùng, vì họ đã từng bị quá nhiều người lừa dối, nhiều đến mức họ không còn có thể tin tưởng vào ai nữa... ... Runo vung vuốt chặt đám cỏ khó chịu cứ làm vướng đường đi của cô. Còn Klaus thì sẵn đường được dọn-dẹp nên cứ thế mà bước, thỉnh thoảng lại ngân nga giai điệu gì đó, chỉ làm Runo thêm bực mình. Giờ là lúc nào rồi mà còn hát được chứ? Đúng là một tên dửng dưng...! Mà có vẻ như, Klaus còn chẳng để ý đến thái độ của cô nàng nóng tính kia, miệng vẫn cứ tiếp tục ngân nga: - Đoá hoa của ác ma thanh cao đang dần ngát hương... Mang bao nhiêu sắc hoa muôn màu thật lung linh... - Hừ! Anh đang hát tự sướng về mình đấy hả? – Runo quay lại, ngắt. - Nổi nóng không tốt đâu cô bé. - mỉm cười. - Đừng nghĩ anh và cái giọng điệu đáng nguyền của anh có thể xoa dịu tôi!! - Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi. - giọng bình thản. - Không cần anh quan tâm!! Rồi Runo lại quay ngoắt đầu, hầm hầm bước đi. Cô đang nổi nóng, còn hơn cả lúc bị kẻ-nào-đó ăn vụng mất mất cành trong rừng cây kẹo quế. Cả đời cô chưa thấy kẻ nào khó chịu như tên này, lúc nào cũng ra vẻ công-tử-hào-hoa-phong-nhã cùng mấy điệu hát vớ va vớ vẩn. Nhưng mà, kẻ ra hắn... trông cũng được đấy chứ...? Runo va ngay đầu vào một cành cây. Cô đang nghĩ gì vậy chứ?? Khen một tên gàn dở như hắn sao?? Còn lâu!! Nhưng mà... thực tình thì... những lúc ở một mình bên cạnh hắn, cô cũng cảm thấy... một cái gì đó vô cùng khó hiểu... Còn Klaus thì sao? Dạo này cứ mỗi khi có cơ hội là anh cứ chọc cho Runo nổi điên lên, chỉ với những câu nói vô cùng đơn giản. Anh cứ thích nhìn cái vẻ mặt đỏ lên vì tức tối của Runo. Quả thực lúc ấy cô rất dễ thương, nhưng dễ thương một cách đáng sợ, vì ai cũng biết Runo là nổi điên thì đố ai địch nổi. - Whoaaa...!!! – Runo trượt chân và suýt thì sa vào một cái hố vừa to vừa rộng, nhưng may mà Klaus đã kịp nắm lấy tay cô – K... Klaus??? Anh đang làm cái gì vậy??? - Cứu cô. Trông tôi giống như đang làm gì? - giọng Klaus lém lỉnh, kéo Runo lên. - Hừ! Đã bảo không cần anh giúp rồi còn gì! - Vậy à? Thế mà “Cảm ơn” mới là điều tôi muốn nghe đấy. Runo hất tay Klaus ra, vẫn với thái độ bực bội ấy. Mặt cô lại đỏ lên, cô cứ nghĩ đó là do cô nổi giận, nhưng thực sự thì không phải vậy. Chính cô không biết, cô đang đỏ mặt vì ngượng. Klaus cũng chẳng nói gì thêm, chỉ nhìn Runo, mỉm cười, rồi lại vừa đi theo cô, vừa ngân nga tiếp giai điệu của bài hát vừa rồi. Họ dừng lại, phía trước có hai con đường, dẫn đi hai hướng khác nhau. - Chúng ta chia nhau ra! Anh đi hướng này, tôi đi hướng kia! - Điều gì khiến cô quyết định như vậy? - Không thì đổi lại! Tôi đi hướng này, anh đi hướng kia! - Không. Ý tôi là tại sao cô quyết định đi một mình như vậy? Không sợ sao? - Hứ!! Sao phải sợ?? – Runo quát - Với lại, cho dù có trắc trở gì, chẳng phải anh sẽ lại đến cứu tôi sao...? - lần này cô chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói ra. - Được thôi. – cái nháy mắt của Klaus làm Runo giật mình, ngay sau đó họ chia ra, mỗi người đi một hướng. Runo vừa đi vừa nghĩ. Có vẻ như, cô đã để ý đến Klaus nhiều hơn trước. Và có vẻ như, hắn thực sự cũng không khó chịu lắm, nhưng cái cách mà hắn cứ chọc ghẹo cô hoài vậy thì thật không chấp nhận được! Đó là điều làm cô cảm thấy mâu thuẫn: bình thường hắn suốt ngày chọc cho cô nổi điên lên, nhưng giờ đi một mình, cô lại bỗng cảm thấy trống vắng... - Hô hô! Trông con bé thật đáng yêu! Trông vừa mềm vừa ngon nhỉ? - Ai... ai đó??!! – Runo giật mình. - Hô hô! Ta là chủ nhân khu rừng hắc ám, là bóng đen mang đến cái chết cho lũ người trần dám xâm phạm khu rừng này! Runo cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Tay cô run run, kẻ đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô không thể xác tấn công được. Mà, hình như có cái gì đó đang quấn quanh người cô. Không, không phải chứ, là tơ nhện! Hàng ngàn sợi tơ mảnh nhưng vô cùng chắc chắn trói chặt lấy cô. Không thể cử động được, cô thấy mọi thứ xung quanh tối dần... - Tỉnh dậy nào cô bé! Cô biết là mồi chết ăn sẽ không ngon mà! Giọng nói ma quái ấy làm Runo tỉnh giấc. Cô đang bị trói ở trung tâm của mạng nhện và chuẩn bị làm mồi cho nó. Con nhện gớm ghiếc với những cái chân đầy lông, hai răng nanh nhọn hoắt và hàng ngàn con mắt làm Runo sợ hãi vô cùng. Nó bò đến gần cô, ghé sát chiếc răng nanh vào cổ cô, toan sẽ nhai đầu cô ra trước, rồi sẽ xử lí phần thân sau. Cô sợ, sợ lắm, lại không thể làm gì được đúng vào lúc cái chết đang cận kề... PHẬP!!! Máu bắn ra, tung toé, dính đầy tấm áo trắng mỏng của Runo. Nhưng đó lại không phải là máu của cô, mà là của con nhện kia: nó đã bị chặt trọn cả tám chân. Runo vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì nghe tiếng Klaus: - Có vẻ ta đến đúng giờ ăn tối nhỉ? Mà nếu ngươi muốn biết thực đơn có gì, thì ta xin nói luôn: ngươi đấy đồ to xác! Klaus vung vuốt, chặt bay đầu con nhện, đồng thời cắt đống tơ quấn quanh người Runo. Tất nhiên sau đó họ cũng chẳng vui gì mà ở lại ngắm cái cảnh tượng kinh hoàng với một cái xác con nhện đầy máu. Họ theo con đường mòn, đi ngược trở lại và tiến về phía con đường bên cạnh. - Sao anh biết là đến? - Đơn giản thôi. Tôi cũng bị vài con nhện nhỏ mai phục. Không chế chúng xong tôi tra hỏi, buộc chúng phải khai ra tên chùm đầu xỏ trong chuyện này. - Hừm! Anh cũng không tệ lắm đâu... – Runo khoanh tay, mặt đỏ lên. - Vậy à? Thế mà “Cảm ơn” mới là điều tôi muốn nghe đấy. Runo lại quay đi, cô giấu khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì ngượng. Cô muốn nói hết tất cả những cảm xúc của mình, nhưng sao khó quá...! Cô nghĩ, chắc Klaus cũng chỉ coi cô như một đứa con nít, và cách Klaus hay đùa cợt với cô cũng vậy. Nhưng cô nào có biết... Nhưng cô nào có biết, những cảm xúc mà Klaus dành cho cô là gì... Bởi họ luôn có những cách biểu lộ tình cảm rất thất thường... | | | | | |
|
|
Sat May 21, 2011 4:54 pm | | | Precious Family. |
| #296 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sat May 21, 2011 6:37 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #297 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sat May 21, 2011 11:18 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #298 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | 1 lưu ý nhỏ nì: cặp ày trc đây là từng là King vs Queen (chap9) nên cách xưng hô sẽ khá là... các bạn hiểu ý mìh mà Chap37: Joe, Chan Một thành phố đổ nát, bị sương mù giăng đầy trắng xoá. Hai người họ đang ở giữa những đống đổ nát vỡ vụn, bên cạnh bao bức tường gạch cháy xém. Nơi đây đã bị bỏ hoang, mà những người-dân duy nhất còn sót lại chỉ là những bộ xương khô. Và việc họ cần làm, là chiến thắng kẻ đã gây nên cảnh toan hoang cho thành phố này. Nói thì đơn giản mà khó vô cùng, vì trước kia vương quốc nơi họ ngự trị luôn thanh bình, và không bị bất cứ hiểm nguy nào đe doạ... ... Áp lực như muốn xuyên thủng cơ thể họ, bầu không khí nặng nề vô cùng. Tay họ vẫn nắm chặt vũ khí, nhưng lo sợ, rằng một ngày nào đó, nếu vương quốc của mình cũng rơi vào hoan cảnh này, thì biết tính làm sao...? - Bệ Hạ, thần thiếp muốn nói điều này... – Chan chống hai thanh kiếm xuống mặt đất. - Có chuyện gì sao? - Chỉ là... nếu Bệ Hạ có điều gì phiền muộn... thì đừng xin giấu kín... Hãy nói ra, với thần thiếp, để lòng Người nhẹ nhõm hơn... Thần thiếp không thể chịu đựng việc Bệ Hạ bị nỗi đau trong lòng làm tổn thương đâu... - Sao... Sao nàng lại nói vậy?? – Joe ngạc nhiên - Tất nhiên là ta sẽ nói với nàng rồi...!! Nàng là hoàng hậu của ta, và... Và ta rất... Joe chưa nói hết lời, thì bị một cái gì đó xốc ngược hẳn lên bởi những cái xúc tu man rợ. Trông nó chẳng giống một loài sinh vật nào cả: đầu sói, vuốt hổ, những cái răng nanh gớm ghiếc cộng thêm đống xúc tu vừa rồi, hẳn con quái thú này chính là kẻ đã gây ra cảnh tan hoang cho thành phố này. - Bệ Hạ!! – Chan hét – Hãy cầm cự, thần thiếp sẽ giải thoát cho Người!! Chan lấy đà, lộn một vòng qua đỉnh đầu con quái thú, phi hai thanh kiếm chặt đứt những cái xúc tu đang giữ lấy Joe. Nhưng rất nhanh, chúng lập tức mọc lại, một ít lại siết chặt Joe, số còn lại toan bắt nốt Chan. Nhưng vốn là một võ sư kungfu nên né tránh chúng đối với Chan chỉ là chuyện nhỏ. Những cái xúc tu cuốn lại với nhau, tạo thành những cái vòi dài bắn thẳng tới. Chỉ với một cú nhảy, Chan đã trèo lên được cái vòi và dùng nó như con đường, chạy thẳng tới chỗ đầu con quái thú. Nó hất văng khiến cô mất thăng bằng mã ngã xuống. Nhanh trí, cô đâm thẳng hai thanh kiếm vào bụng nó, dùng sức bật nhảy thẳng lên. Cô dễ dàng né được tất cả những cái vòi hay xúc tu cản đường, tặng ngay cho kẻ tàn bạo kia một cú đạp làm cho bay mất mấy cái nanh liền. Giận giữ và đau đớn, nó gào thét lên mấy tiếng rồi dùng thẳng tay chộp lấy Chan. Vì đã mất khá nhiều sức nên cô không còn nhanh như trước nữa và đã nằm gọn trong tay nó. Khoái chí nhìn hai con mồi sắp bỏ vào bụng, nó cười phá lên như thể một trò đùa. - Bệ Hạ... Xin hãy thứ lỗi cho thần thiếp... - Chan... Ta... ta cũng muốn nói điều này... – Joe cố nói khi thấy con quái thú đang đưa mình lên miệng - Rằng ta.. ta xin lỗi vì đã làm nàng phải lo sợ... Rằng... ta... ta... I... lo...lov... - Muốn quá rồi cậu nhóc! Vừa nói, nó lập tức nuốt chửng cả hai người. COn quái thú liếm mép ra vẻ còn thèm thuồng lắm, xong không còn con mồi nào, nó toan bỏ đi... Im lặng... Joe và Chan tỉnh dậy, họ vẫn chưa chết, nhưng cũng không thể sống được lâu nữa. Bên trong này cũng có bao nhiêu là xúc tu, và nhiệm vụ của chúng là ghiền họ ra, ghiền cho đến khi tất cả chỉ còn lại là một đống chất lòng ghê tởm. Họ không còn cách nào ngoài chạy chốn, họ không còn vũ khí và không thể chiến đấu nữa. Mà cho dù có vũ khì thì chưa chắc họ đã có thể thoát khỏi hàng ngàn cái xúc tu này, nhất là khi cơ thể đã dần kiệt sức. Chan đã bị chúng tóm. Chúng cuốn chặt lấy cô, như muốn hút cô vào một cái hố vô tận không đường ra. Cô vùng vẫy, nhưng không ích gì. Joe cũng bị cản lại, không thể tiến lại gần cô hơn. Và thế là, cô dần bị hút vào đó, bàn tay cô sắp biến mất... - Tóm được rồi! Joe nắm chặt lấy tay Chan, cố lôi cô ra khỏi đống xúc tu đen ngòm. Joe ôm chặt lấy cô, quyết không để chúng làm thế với cô lần nữa. Nhưng lần này lại khác, chúng vẫn siết, nhưng là siết cả hai người cùng một lúc, rất chặt, như muốn nuốt chửng họ lần nữa... Vòng tay Joe vẫn ghì chặt lấy Chan, mặc cho đôi tay đã gỉ máu. Đến đây, họ lại bỗng thấy tội lỗi ngập đầu. Họ đã không thể tiêu diệt con quái thú, cũng đồng nghĩa với việc họ không còn có thể ngự trị vương quốc nữa. Nhưng, vẫn có một điều đáng để họ mãn nguyện... Họ đã từng sống cùng nhau, vậy là giờ, cho dù có chết, họ cũng sẽ chết cùng nhau... Phải không...? Phải không? Không. Họ không chết. Hai thanh kiếm của Chan vẫn còn cắm trên bụng con quái vật, không mấy gây đau đớn cho nó. Nhưng có một việc nó đã không ngờ tới, đó là cái hố trong ruột có thể hút được mọi thứ. Chính sức hút ấy đã lôi hai thanh kiếm dần đâm sâu hơn vào bụng nó. Máu ứa ra càng nhiều, càng làm con quái thú suy sụp dần. Cho đến một lúc nào đó, cho phải gục xuống vì sự đau buốt tận xương tuỷ đang dày vò mình. Nó không thể chịu đựng nữa. Nó nổ tung, bắn văng tung toé bao nhiêu là máu rồi những mảnh thịt nứt. Họ ngã đập người xuống đất, cùng hai thanh kiếm văng ra cắm phập xuống toé lửa. Thanh kiếm bỗng sáng ngời rự rỡ, hào quang loé lên lộng lẫy lạ thường: nó đã được no mình trong máu! ... Mọi chuyện đã qua. Họ không biết làm thế nào con quái thú đã bị tiêu diệt. Họ không biết và không cần biết. Điều quan trọng, là giờ họ đã được ở bên nhau... - Bệ Hạ này... Thần thiếp vẫn còn một điều nữa muốn nói... - Ta... Ta cũng cò chuyện này... - Chuyện gì vậy? - Nàng nói trước đi. Cô có hơi ngập ngừng. Cô tiến lại gần Joe, hới kiễng chân, ghé sát môi mình vào tai Joe: - Em yêu Người. Rồi, không do dự, cô nhẹ nhằng đặt lên môi Joe một nụ hôn. Cô làm rất nhanh, nhưng những cảm giác nồng nàn để lại, thật không thể phai được. Và điều đó cũng làm Joe cảm thấy... nuối tiếc, ngay sau khi vừa dứt khỏi nụ hôn ấy. Hai má cậu đỏ ửng lên, không thể che giấu được. - Còn chuyện mà Bệ Hạ muốn nói với thiếp là gì? - Huh? - Lúc con quái thú chưa xuất hiện, lúc Người sắp bị nó nuốt, và cả vừa rồi nữa. Đó là chuyện gì vậy? - Th... Thôi quên đi... Joe thật không hiểu nổi. Nhiều lúc Chan hành động lạnh lùng và có sức cuốn hút kì lạ, vậy mà vừa giờ lại thơ ngây vậy là sao? Điều mà Joe muốn nói, chẳng phải, hoàn toàn trùng lặp với những gì Chan vừa làm đó sao? Chẳng phải sao?... chap sau là Alice vs Mas nhé :hehe: | | | | | |
|
|
Sun May 22, 2011 5:40 am | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #299 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sun May 22, 2011 9:36 am | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #300 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|