#301 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | định ra chap tối qua nhg mấy đứa nhỏ cứ vây cái máy tính làm mình chẳng vik đc tẹo nào ngồi cả chiều hì hục cuối cùng cg~ xong Chap38: Masquerade, Alice Những bông hoa hồng vàng đầy gai, nở rộ. Hai người họ đang ở giữa một khu vườn đầy hoa, gầy lá, và đầy gai. Những bông hoa hồng mọc khắp mọi nơi, không chỉ trong những lùm cây, mà còn trên mặt đất hay lơ lửng giữa không trung, nhiều vô kể. Và việc họ cần làm, là tìm ra bí ẩn thực sự của khu vườn này. Nói thì đơn giản mà khó vô cùng, vì trước đây họ luôn chỉ giam mình trong màn đêm, không hề biết đến về ánh-sáng và cũng là thứ màu trên mọi đoá hoa của khu vườn này... ... Những đoá hồng vàng nở rộ, cho dù có đẹp đẽ đến nhường nào, thì cũng chỉ vì đầy gai mà không ai dám chạm. Những đoá hồng cứ vây quanh Alice, thò những cái gai nhọn nghịch vào mái tóc cam xoã bồng bềnh của cô. Cô có vẻ thích thú lắm, nhưng Masquerade thì không. Và cứ khi có một cái cành nào định tiến lại gần Alice, thì cây liềm trên tay anh lại chặt nó làm đôi. - Em có cảm giác chúng không xấu xa. – Alice cười. - Để phòng vẫn hơn. - lạnh băng. - Anh chặt chúng vậy, có sợ làm chủ vườn giận không? Im lặng... - Không. Bởi vì... – Masquerade tiến gần, nâng cằm Alice – Tôi không muốn bất cứ kẻ nào động vào em, trừ tôi, rõ chưa? Alice không nói gì, mà chỉ lẳng lặng gật đầu. Cô không thể nói cho Masquerade biết, rằng cô hạnh phúc đến thế nào khi được anh quan tâm như vậy. Họ vẫn tiếp tục đi trong im lặng, chẳng nói năng lời nào. Giờ đây, ý nghĩ duy nhất trong đầu Masquerade là tìm cho ra chủ khu vườn này và hỏi đường ra ngoài, càng nhanh càng tốt, nhưng Alice thì khác. Cô không cảm thấy có gì nguy hiểm quanh đây cả, không gì cả. Và rằng, giữa muôn vàn những đoá hồng vàng vô hại này, liệu có còn ẩn ý gì không. Cũng như số hồng vàng quanh đây, tiếng nói của chúng là vô kể. Là tình yêu, là sự phản bội, là tình đơn phương, nhưng thực sự là gì, thì không ai hay... Alice nói rất nhiều, không phải muốn làm phiền ai, mà chỉ nói lên những điều mà cô cảm nhận được từ nơi đây thôi. Masquerade nghe, nhưng có vẻ không mấy để tâm lắm. Nhưng anh cũng không lên tiếng phản đối, vì sợ sẽ làm Alice tổn thương. Nhưng anh đâu có biết, chính điều này đã đủ làm đau trái tim Alice lắm rồi... Im lặng... Im lặng... Anh mới chỉ rời mắt có chút, mà Alice đã biến mất. Anh quay lại, phía sau, những đoá hồng vàng lơ lửng mở cái miệng rộng ngoác cười toe toét với anh. Không chần chừ, anh vung cây liềm, chém phăng tất cả. Những cánh hoa bay tứ tung, rất chậm, rồi tan vào không khí. - Bọn bay đã làm gì Alice?? – anh nghiến răng, lòng bàn tay nắm chặt lộ rõ sự phẫn uất. Anh chạy đi, thật nhanh. Anh không biết lũ hề nào đã kiểm soát những bông hoa này, nhưng dù là ai đi nữa, anh cũng không thể tha thứ, cho việc dám lấy sinh mạng Alice ra đùa giỡn với anh. Alice lúc nào cũng ở bên anh. Lúc nào nụ cười hiền hậu ấm áp của Alice cũng sưởi ấm nỗi lòng lạnh buốt giá băng của anh. Nụ cười ấy thật tuyệt vời, còn đẹp hơn cả một thiên thần. Chỉ cần có Alice thôi, chỉ cần được nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của cô ấy thôi, cũng đủ để xoa dịu tâm hồn anh trong hàng ngàn năm. Vậy mà giờ thì sao? Alice ở đâu, anh chẳng biết. Xunh quanh chẳng có ai, ngoài những điệu cười điên rồ trên những đoá hồng vàng. Anh đã không thể bảo vệ Alice, dù chỉ trong phút chốc... Anh nhớ lại, có lần Alice đã nói với anh... - Sao anh lúc nào cũng chỉ thích xuất hiện vào đêm vậy? - Lí do rất đơn giản: tôi thích màn đêm, tôi thích cái âm u và bí ẩn của màn đêm. - Anh thật giống em quá. - Thế mà tôi cứ tưởng một người như em lại yêu say đắm cái thứ ánh nắng đáng nguyền đó chứ? - Tất nhiên là không rồi. Và anh biết không? Từ khi gặp anh, em lại có thêm một lí do nữa để thích màn đêm. - Đó là...? - Đó là, bởi vì em thấy, anh rất giống màn đêm... Alice đã nói vậy đó. Chỉ với một câu nói thôi, đã như chiếm trọn trái tim anh rồi... ... Có tiếng người, tiếng khúc khích cười, rất gần đây. Bất cứ anh bước sang hướng nào, tiếng cười nghe lại càng rõ hơn. Anh không biết phải đi đường nào nữa. Và chỉ mất vài giây để anh nhận ra trong số đó có cả tiếng những bong hoa kia nữa. Chúng vẫn tiêp tục bay lơ lửng quanh anh, miệng liên hồi cười hoặc nói những điều nhảm nhí, chỉ làm anh thêm tức tối. Anh có hơi choạng vạng, song vẫn cầm cây liềm chém phăng tất cả, đi tới đâu chém tới đó, tạo thành con đường đầy những cánh hoa. Tiếng người mỗi lúc một rõ hơn. Anh nhận ra, đó chính là giọng Alice. Nghe giọng cô, mà anh phấn chấn hẳn lên. Anh chạy rất nhanh, bỏ qua hết tất cả những bông hoa điên rồ muốn cản đường mình. Phía trước hiện lên một cánh cửa bạc, anh đẩy mạnh nó và chạy qua... Và trước mặt anh là... Trời, anh có nhìn nhầm không đấy?? Chiếc bàn uống trà dải khăn trắng muốt, ghế cũng chỉ độc một sắc trắng. Alice nâng tách hớp một ngụm trà, ngồi đối diện là... một bông hoa? - A...Alice? - A! Masquerade tới rồi! - Chuyện... chuyện gì đang... - Để em giới thiệu: đây là nữ hoàng của hoa hồng, và cũng là chủ khu vườn này đó. - Xin chào! – bông hoa vẫy tay với Masquerade, trong khi anh vẫn không khỏi ngạc nhiên – Có vẻ hai người vừa đi lạc, anh và cô bé này. Không sao, phía trước là lối ra rồi. Hai người có thể đi. ... - Alice, rốt cuộc chuyện này là sao? Đáp lại sự ngạc nhiên của Masquerade, Alice chỉ cười, nụ cười vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên. - Có gì đâu. Em bị lạc, hai ta đều lạc. Và đó, bà ấy đã giúp chúng ta... Alice ngưng lại, khi thấy Masquerade vẫn đăm đăm nhìn mình. Cái nhìn ấy, có vẻ như vừa tức giận khi cô dám bỏ đi một mình, lại có chút gì đó nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn bình an. - S... Sao vậy? - mặt cô bắt đầu ửng lên. - Em thật ngây thơ... - Em... làm sao...? - Uhm... Ý tôi là... - cười - ...tôi rất vui, vì được gặp lại em đó... Alice cười toe. Cô nắm tay anh, vừa nhảy chân sáo lon ton hệt như một đứa trẻ, trông đáng yêu vô cùng. Masquerade chỉ nhìn cô mỉm cười. Anh có cảm giác như mình đang đi cùng với một thiên thần đẹp nhất thế gian này, vẻ đẹp hoàn mĩ cả thể chất lẫn tâm hồn. Thử hỏi, nếu một ngày nào đó, thiên thần ấy biến mất khỏi thế gian thì sao đây? Liệu anh còn có thể sống nổi không? Không, anh sẽ không để cho điều đó xảy ra. Anh sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng, bằng bất cứ giá nào. Anh sẽ không để mất cô ấy... Không bao giờ... chap sau sẽ là Ace vs Mira :hehe: | | | | | |
|
|
Mon May 23, 2011 3:56 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #302 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Mon May 23, 2011 4:01 pm | | | bóng tối cứ tan đi mãi mãi về sau nhưng cho đến phút cuối nó vẫn luôn tươi cười với chúng ta những người bạn yêu quý |
| #303 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Mon May 23, 2011 6:03 pm | | | Precious Family. |
| #304 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Mon May 23, 2011 9:48 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #305 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | là do mìh thấy thế hay dạo nì fic ế wá nhỉ? == thuj kệ, hok vì thế mà gián đoạn công việc MiraAce đây, chủ yếu là đối thoại thuj Chap39: Ace, Mira Những bông hoa hồng vàng đầy gai, úa tàn. Hai người họ đang ở giữa một bãi đất hoang, không cây cỏ, chẳng nhà ở, mà chỉ có những đoá hoa. Những đoá hồng đã úa tàn, ngả sang sắc xám đục, cánh rụng khắp nơi. Và việc họ cần làm, là thấu hiểu nỗi khổ đang vò nát những cánh hoa vô tội kia. Nói thì đơn giản mà khó vô cùng, vì từ trước tới giờ, họ luôn bị sự thù hằn vây quanh như muốn đè nát, đến nỗi họ có thể kết liễu tất cả, mà không cần biết là kẻ xấu hay người tốt... ... Họ đi đến đâu, bóng họ rọi vào bất cứ bông hoa nào, là từ sắc vàng mãnh liệt, chuyển thành xám xịt, rụng hết cánh. Họ không hề quan tâm, quẳng cho những cánh hoa héo úa một cái nhìn lạnh giá. Ai mà hiểu được nỗi lòng đầy căm hận của họ, họ ghen tị với những ai hạnh phúc hơn mình. Nhưng với những kẻ đã có hạnh phúc trong tay mà không biết nắm giữ nó thì họ lại càng căm ghét, bởi những kẻ đó không biết rằng mình đã vô-tình động đến nỗi đau của họ. Những bông hoa khóc, họ vẫn dửng dưng. Tiếng thút thít cứ văng vẳng bên tai, họ vẫn dửng dưng. Những bông hoa đó đã có hạnh phúc, chẳng phải đã một thời nở bung rực rỡ ánh vàng đó sao? Tại sao lúc ấy không gắng mà giữ lấy hạnh phúc, đến khi đã tuột mất nó khỏi tầm tay rồi mới khóc lóc? Khóc bây giờ có còn ai nghe nữa không? Khóc bây giờ có còn ai giúp được không? ... - Ahhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!! - Cậu điên à? - Không. - Vậy sao lại hét? - Giống như những bông hoa kia, mình hét để giải toả tâm trạng. - Nó giúp được gì cho cậu? - Có chứ. Nói ra mọi chuyện sẽ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn là cứ giấu kín rồi lại chịu đau đớn từ bên trong. - Nhưng nó không thể thay đổi sự thật trước mặt cậu. - Ngược lại đấy. Nó thay đổi tâm trạng của mình, và tâm trạng của mình chính là sự thật trước mặt mình đây. Im lặng... - Có lẽ mình đã đánh giá sai về cậu. - Vậy cậu đã nghĩ mình ra sao? - Mình đã nghĩ cậu là một tên ích kỉ, tham lam, bội bạc, vô lương tâm, vô liêm sỉ... - Này này điều gì khiến cậu nghĩ mình như vậy hả? - Gặp ai mình cũng nghĩ vậy cả. Vậy mà mình không ngờ những tên hề điên loạn ấy cũng có những ý nghĩ thật sâu sắc. - Đó là khen hay chê hả? - Cả hai. Im lặng... - Này, những bông hoa kia... - Mặc kệ chúng. - Nhưng chẳng phải chính cậu đã bảo... - Cậu khác, chúng khác. Cả hai không liên quan gì tới nhau cả. - Chúng ta đơn độc, những bông hoa cũng vậy. Không có gì khác nhau cả. - Mình khác. Mình không khóc lóc vô ích một cách yếu đuối như vậy. - Điều gì khiến cậu nghĩ khóc là yếu đuối? - Không phài à? Chỉ những kẻ yếu đuối mới khóc lóc thôi. Im lặng... - Cậu đúng là không biết gì cả. - Sao? - Khóc không phải là dễ đâu. Mỗi khi cậu muốn khóc, thì cậu lại sợ bị người khác chê cười, nên cậu mới không dám khóc chứ gì? - Cậu nói cái gì? Tất nhiên là mình không... - Khi ai đó muốn khóc, khi nước mắt họ cứ trào ra, bởi người đó muốn, người đó dám và người đó mạnh mẽ. - Cậu... - Không sao đâu. Chúng ta đồng cảnh ngộ. Cậu có khóc cũng chẳng bị ai chê cười đâu. - Nhưng... - Khóc đi. Khóc nhiều vào. Để mình sẽ không phải thấy cậu khóc lần nữa. ... Khóc... Tất cả đều khóc... Họ khóc, những đoá hoa khóc, ánh trăng mờ nhoà như cũng muốn khóc... ... Họ lau nước mắt, khóc như vậy là quá đủ rồi. Họ cười, những đoá hoa cũng cười theo, ánh trăng cũng sáng rực lên như đang bắt chước họ cười. Những cánh hoa héo lại xếp thành những bông hoa xinh đẹp, màu xám biến mất nhường chỗ cho sắc vàng lộng lẫy. Khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc. Những đoá hoa lại khóc, khóc rất nhiều, nhưng không phải vì đau khổ, mà vì quá đỗi hạnh phúc. Cuối cùng, sau hàng trăm hàng ngàn năm, chúng cũng nhận được sự đồng cảm nơi những người cùng cảnh ngộ. ... - Hỏi thật nhé: giờ cậu nghĩ gì về những đoá hoa kia? - Mình cũng không biết nữa. - Đơn giản thôi: yêu hay ghét? - Yêu vì chúng ta đồng cảnh ngộ, ghét vì chúng đã từng hạnh phúc hơn ta. - Nói vậy có nghĩa là, người cậu yêu nhất cũng là người cậu ghét nhất phải không? - Phải. Yêu cô ấy vì những tình cảm cô ấy dành cho mình nhiều là hơn mình dành cho cô ấy, ghét cô ấy vì những tình cảm mình dành cho cô ấy nhiều hơn là cô ấy dành cho mình. - Cậu càng lúc càng nói những điều khó hiểu. - Khó hiểu với cậu thôi, còn mình thì khác. - Vậy đến khi nào cậu mới thổ lộ nỗi lòng với cô ấy? - Mình đã nói rồi. - Bao giờ vậy. - Vừa mới thôi. -... XXX chap sau sẽ là KeithGus nối 1 chap sau đó cho tất cả các couple (ko fải thử thách, chỉ nói chiện hay gì đó tương tự thuj)ồi sẽ way lại vs Dan-kun và Shun-chan iu wí :lov: | | | | | |
|
|
Mon May 23, 2011 9:49 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #306 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Tue May 24, 2011 5:01 pm | | | Đừng có buồn, đừng có khóc vì bạn sẽ không bao giờ biết rằng có ai đó rất yêu nụ cười của bạn. |
| #307 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Tue May 24, 2011 10:09 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #308 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Tue May 24, 2011 10:14 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #309 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Tue May 24, 2011 10:27 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #310 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | Chap40: Keith, Gus Cánh đồng hoa lộng gió, ngập tràn ánh trăng. Hai người họ đang được ánh trăng soi sáng trong màn đêm tối đen. Gió đưa những cánh hoa bay khắp nơi, dính lại trên tóc họ, phấp phới trước mặt họ, mỏng manh một màu trắng muốt. Và việc họ cần làm, là tìm lại hình bóng con người của mình trước đây. Nói thì đơn giản mà khó vô cùng, vì trước đây họ đã làm những điều mù quáng và điên rồ, đến mức họ chỉ muốn quên đi tất cả những kí ức ấy và bắt đầu lại, mặc dù điều đó là không thể... ... Họ cứ đứng đó thẫn thờ, quay lưng vào nhau, họ không biết phải làm gì cả. Ánh trăng vẫn cứ soi, gió lại vẫn cứ thổi, cánh hoa thì vẫn bay, vẫn khồng có gì thay đổi kể từ cái phút giây họ đặt chân đến đây. - What should we do, Keith-san? - ...Nothing. - What do you mean “nothing”? - We can’ t do anything, just with our evil souls. - I don’ t thing so. We can do something... for the each other... Just for us... - Can we do it? With half of our heart? - Yes, I belive. - What do you mean “belive”? - ... RẦM!!! Một tấm gương, không lồ, rơi xuống từ đâu. Tấm gương ấy, to lớn lắm, cứ như chặn hết được cả đường chân trời vậy. Nó rơi xuống, ngay ở giữa họ, tạo ra bức tường lớn nhất ngăn cách mỗi-nửa-trái-tim của họ. Bấy giờ, họ mới giật mình quay lại, thì đã thấy đối phương biến mất. Trước mặt, chỉ toàn hoa là hoa, bay trong gió, dưới ánh trăng, phản chiếu trong tấm gương ấy, và chính mình nữa. Họ chạy dọc theo tấm gương ấy, nhưng nó dài vô tận không điểm dừng, và dù họ có chạy đến khi nào cũng vậy thôi. Nhưng họ không muốn từ bỏ, họ vẫn tiếp tục chạy hết sức mình. Tại sao khi ở bên đối phương, họ lại lãng phí những khoảng thời gian ấy? Tại sao họ lại không trân trọng nó, rồi đây ân hận khi chỉ còn một mình? Thật đúng là... Người ta chỉ quý trọng điều gì... một khi đã để vụt mất nó... Họ dừng lại, khuỵu xuống dựa vào tấm gương. Chắc phải bỏ cuộc tại đây thôi, cho dù có làm gì, cho dù có nói gì, thì thứ duy nhất lắng nghe, chính là cái bóng của mình trong tấm gương kia mà thôi... - Keith-san, where are you now...? - Gus, it’ s that... you? - Do I misheard? I thought that I heard Keith-san’ s voice... - No, you don’ t! I’ m here! - Where are you Keith-san? - I don’ t know... I just know that I heard you... Đứng lên, dựa mình vào tấm gương trong suốt. Chỉ mới nghe thấy giọng đối phương thôi, mà sao thấy ấm áp và bình yên quá... Họ cảm thấy như, tay mình đã chạm vào tay đối phương. Cho dù tấm gương ấy có dày và cứng đến nhường nào, họ vẫn cảm thấy như vậy. Cái cảm giác nhẹ nhàng lâng lâng ấy, không thể nào nhầm lẫn được... - Keith-san, please forgive me... I made you worry again... - No, Gus... I’ m sorry... I just lost you... Họ lại im lặng. Rồi, họ nhìn thẳng vào tấm gương, nhìn thẳng vào cặp mắt của chính mình phía trước. Nó cũng đâu có gì đáng sợ, vậy sao họ lại trốn tránh nãy giờ vậy? Đối mặt với chính bản thân mình, đâu có khó... - Keith-san, do you remember the first time we met? - How can I forget? And... do you know where did my other half of heart go? - No. - I even can’ t belive but... I thought that I give it to you... from the first time we met... - ...So do I... We give our half of heart to the each other... Wait a minute! That means... - Yes. That means... our heart is full of emotions... from the first time we met... Họ thấy như, cái gì đó đã làm nghẹn cổ họng mình lại. Những cảm xúc nghẹn ngào không nói lên lời, khiến họ chỉ biết mỉm cười cay đắng, khi lại không thể làm được gì. Họ vẫn nhìn đăm đăm vào hình bóng của chính mình phía trước, mà sao thấy ghét bản thân mình quá...! Keith dụi mắt, hình như anh đang nhìn lầm. Hình ảnh trước mặt, không phải là anh nữa, mà là mái tóc xanh bồng bềnh gợn sóng trên đôi mắt màu lục sáng trong. Gus cũng thấy y như vậy, hình ảnh chính mình trước mặt bỗng dưng biến thành một anh chàng với cặp mắt màu lơ bí ẩn và mái tóc dựng vàng óng. - Gus... It’ s that you?... - Yes, i’ m here Keith-san!... Hai bàn tay họ siết chặt vào nhau, xuyên qua mọi sự cản trở của tấm gương dày đặc kia. Keith kéo mạnh, lôi Gus qua tấm gương, rất nhanh. Gus mất đà, ngã bổ nhào về phía trước, khiến Keith cũng cứ thế mà đổ cả người. May phía dưới là cánh đồng hoa, nên họ chẳng thấy đau gì cả, mà chỉ hơi choáng một chút. Khi Gus định thần lại thì, cậu đa thấy mình nằm đè lên người Keith! Còn Keith vẫn hơi hoa mắt, vừa xoa đầu vừa chống tay dậy mà không để ý rằng Gus đang ngay trước mặt. Keith ngẩng lên, Gus nhìn xuống. Hai ánh mắt ấy giao nhau, đôi môi như đã gần chạm, với một khoảng cách không đáng kể. Tim họ đập mạnh, họ cảm thấy hồi hộp, ngượng ngùng. Mặt ửng đỏ lên, lại thể hiện rõ hơn những điều mà con tim họ muốn trao về nhau... ... Hai trái tim ấy... chỉ còn lại một nửa... Nhưng chỉ cần ở bên nhau... chúng sẽ hợp nhất... Tạo nên những cảm xúc bền chặt không thể phá vỡ... | | | | | |
|
|
Tue May 24, 2011 10:28 pm | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #311 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Tue May 24, 2011 10:43 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #312 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed May 25, 2011 6:37 am | | | I hope I can make everybody smile and happy |
| #313 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed May 25, 2011 3:05 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #314 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed May 25, 2011 4:23 pm | | | Đừng có buồn, đừng có khóc vì bạn sẽ không bao giờ biết rằng có ai đó rất yêu nụ cười của bạn. |
| #315 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed May 25, 2011 4:27 pm | | | I hope I can make everybody smile and happy |
| #316 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed May 25, 2011 4:31 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #317 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed May 25, 2011 4:35 pm | | | I hope I can make everybody smile and happy |
| #318 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Wed May 25, 2011 4:42 pm | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #319 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Fri May 27, 2011 9:48 am | | | Ở trên là kẻ thống trị, ở dưới là kẻ phục tùng~ Ta đây không thuộc hai tầng lớp đó, nên cứ tiếp tục khiêu vũ mà thôi~ |
| #320 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| | |
| | | | Chap41: Quay trở lại Ren và Fabia mở tung cánh cửa, và bước vào phòng tranh. Không có ai cả, ngoài những bức hình quái dị và những cánh cửa kì lạ. Cả hai đã cảm nhận thấy có ai đó đã từng ở đây, chắc họ nhầm. Và, vào cái lúc họ định rời khỏi căn phòng đó thì... Những cánh cửa nứt ra, rồi vỡ toang thành trăm mảnh. Cả đống gỗ lẫn thuỷ tinh rơi loảng xoảng xuống, tạo nên một đống hỗn độn. Rồi từ những cánh cửa ấy, cứ hai người một bước ra, và có vẻ như họ đã hoàn thành những thử thách của mình. Họ mỉm cười với nhau, nghĩ chắc cũng phải cảm ơn kẻ đã gây nên những thử thách đơn giản mà khó khăn này. Vì cũng nhờ có chúng mà chiếc ổ khoá nơi con tim họ đã bị thiêu trụi. Họ ra khỏi căn phòng đó, bước đi trên cái hành lang dài vô tận. Thỉnh thoảng, lại có quả táo đỏ rơi từ đâu xuống vỡ tan trước mặt như muốn trêu đùa họ. Hay một con cá bơi lơ lửng giữa không trung, ngửa bụng lên như đang chết. Họ ngoái lại phía sau, lúc nào cũng thấy bóng một gã hề điên nhảy nhót trong vô số những vũ điệu cuồng loạn, nhưng chẳng thấy người đâu. Chắc có kẻ nào đó đang chơi đùa với họ như nghịch bộ sưu tập búp bê của mình. Hắn theo dõi mọi cử chỉ nhất động của họ qua quả cầu thuỷ tinh, chốc chốc lại nở nụ cười ma quái trên cái miệng rộng ngoác. Đôi mắt màu hồng ngọc của hắn điều khiển mọi trò đùa trên đường đi của họ, cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm. Mái tóc màu nâu sáng che gần hết đôi mắt lại càng tôn lên vẻ huyền bì của hắn. Theo dõi chán chê rồi, hắn bắt đầu chuyển qua đối tượng khác. Cậu bé phù thuỷ mặc trang phục đen với chiếc áo khoác tím, và lightside của hắn trong bộ đồ trắng muốt. Hắn vừa giở trò lừa họ, dùng giọng nói kéo họ lại gần rồi lại bất ngờ chia rẽ. Giờ mỗi người một nơi, nhưng hắn đoán chắc đối tượng của mình sẽ không ở yên một chỗ. Tay chống cằm, hắn suy nghĩ một hồi... Cuối cùng, một ý tưởng mới nảy lên trong đầu hắn. Hắn nghĩ, chắc đối tượng của mình sẽ biết mình không chỉ dừng lại ở đó, mà sẽ tiếp tục reo rắc đau khổ xuống họ. Nhưng, hắn mang đến đau thương cho họ như thế nào, thì họ lại không thể biết trước được. Đó chính là điều đã làm hắn hưng phấn thêm trong việc này. Hắn sẽ lợi dụng điều đó, để mang đến cho họ những phút giây đau khổ nhất của cuộc đời. ... - Having fun, my cute little dolls! | | | | | |
|
|
Fri May 27, 2011 9:49 am | | | Mình iu onee-chan và chị 3 nhất |
| #321 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
Sat May 28, 2011 6:17 am | | | Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận |
| #322 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] Trick and Treat!! | |
| |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|