#26 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] : Lục tinh | |
| |
|
|
Sun Feb 06, 2011 12:24 pm | | #27 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] : Lục tinh | |
| |
|
|
Tue Feb 08, 2011 9:58 pm | | | Precious Family. |
| #28 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] : Lục tinh | |
| | |
| | | | Chap 6:
Alice nhẹ nhàng ngả lưng xuống chiếc giường êm ái của mình. Cô đang chuẩn bị đi ngủ sau một ngày dài vất vả. Cô không ngủ ngay mà nằm đó mà nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời đêm. Cho dù Alice có sợ bóng tối đến đâu, cô cũng không thể phủ nhận được rằng, bầu trời đen kịt ban đêm có sức quyến rũ với cô đến kì lạ. Ngoài trời, những đám mây đen đặc quệnh trôi trôi hững hờ theo cơn gió êm dịu. Và phía sau những áng mây đó, là mặt trăng mờ ảo và xinh đẹp như mật vị tiên. Đó cũng chính là lí do khiến Alice thích ngắm nhìn trời đêm. Alice nghĩ rằng, Shun giống như mặt trăng ấy. Mặt trăng luôn cô độc, vì nó luôn bay có một mình, mặc dù có rất nhiều ngôi sao nhỏ bay xung quanh nó. Nhưng hình như là mặt trăng không nhận ra điều ấy, vì thế mà nó không bao giờ bay gần một ngôi sao nào cả. Shun cũng vậy. Cậu lúc nào cũng giữ cái vẻ mặt lạnh lùng, xa cách, cho dù bạn bè xung quanh cậu có quan tâm đến cậu thế nào đi nữa. Là do Shun không cần đến sự quan tâm đó, hay là do cậu vẫn chưa thể nhận ra tình thương của bạn bè dành cho mình. Alice nghĩ, Shun thuộc dạng thứ hai. Alice khẽ thở dài. Cô với tay kéo rèm cửa lại rồi chìm vào giấc ngủ say. …. Alice ngồi dậy giữa một khu rừng hoang vắng, không có một dấu hiệu nào cho thấy là có bất kì một loài động vật nào sinh sống ở đây cả. Không gian yên ắng ở đây khiến Alice hơi hoảng sợ. Cố lấy lại bình tĩnh, Alice đi dọc theo con đường mòn mong tìm được một ai đó để hỏi thăm. Nhưng đi mãi đi mãi cho đến lúc mệt lữ, cô vẫn chẳng thấy một bóng người nào, dù là bóng của một con vật nhỏ. Alice ngồi phịch xuống một phiến đá, thở hắt ra mệt mỏi. Bỗng nhiên, cây cối xung quanh đồng loạt ngã rạp xuống. Một màn đêm đen kịt lập tức bao trùm lấy không gian. Alice ngồi thụp xuống, cả người cô bắt đầu run lên. Bóng tối làm cô sợ hãi. - Đây là đâu vậy? – Alice tự hỏi bằng giọng gần như sắp khóc - Là giấc mơ của cô – Một giọng nói trầm trầm vang lên - Ai? Là ai vậy? Không có tiếng trả lời. Nhưng cái màn đêm đen kịt trước mặt Alice dường như vừa chuyển động. Rồi một luồng sáng mở nhạt phát ra tạo thành một cánh cửa. Từ trong đó, một cô gái với mái tóc cam xõa dài và đôi mắt nâu vô hồn. Cô gái đó giống hệt Alice. - Cô… cô là ai? – Alice hỏi - Cô chưa cần biết đâu, Alice à – Cô gái ấy cười - Tại sao tôi lại ở đây? - Cô đang mơ, và tôi đã kết nối giấc mơ của tôi với cô. Alice ngạc nhiên - Sao cô có thể làm thế? - Vì tôi và cô, có cùng một linh hồn Alice ngỡ ngàng nhìn trân trân vào cô gái giống như khuôn đúc với mình. Có cùng linh hồn? Cô không hiểu - Cô nói vậy là sao? - Chuyện đó cô phải tự mình tìm hiểu – Cô gái mỉm cười bằng một vẻ bí ẩn – Alice à, để tôi cho cô một lời khuyên nhé Alice gật đầu - Cô hãy cẩn thận với một trong những người bạn của mình. Nếu ở quá gần người đó, tính mạng cô có thể bị nguy hiểm đấy Hình ảnh của cô gái đó nhạt dần, nhạt dần - Một trong những người bạn của tôi? Là ai vậy? Khoan, khoan đã, tôi còn chuyện muốn hỏi – Alice với tay định giữ cô gái ấy lại. Nhưng đã quá muộn, cô gái kì lạ đó đã biến mất hoàn toàn. Màn đêm đột ngột nứt ra, vỡ tan thành từng mảnh. Cả người Alice bay lên cao, tan vào cõi hư ảo. … Alice choàng tỉnh. Cô thở hắt ra, mồ hôi còn đổ trên trán. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, cô bước xuống giường và đi ra ngoài. Và cô đã nhìn thấy hai người bạn của cô đang ngồi trên mái nhà đối diện phòng ngủ - Là Dan và Runo, họ đang làm gì giờ này vậy?
| | | | | |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
Tue Feb 08, 2011 10:39 pm | | #29 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] : Lục tinh | |
| |
|
|
Wed Feb 09, 2011 11:24 am | | #30 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] : Lục tinh | |
| |
|
|
Wed Feb 09, 2011 11:43 am | | | bóng tối cứ tan đi mãi mãi về sau nhưng cho đến phút cuối nó vẫn luôn tươi cười với chúng ta những người bạn yêu quý |
| #31 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] : Lục tinh | |
| |
|
|
Wed Feb 09, 2011 3:49 pm | | | Lies - ....đã lừa dối tôi |
| #32 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] : Lục tinh | |
| | |
| | | | Không biết cô gái bí ẩn đó là ai vậy ta,bí ẩn thật nhưng mình thích như vậy,hì.Trong fic nào,cô cũng bộc lộ rõ tấm lòng trong sáng,thánh thiện như thiên thần của mình và cô cũng luôn dành tấm lòng ấy công với sự chân thành dành cho 1 người,mãi mãi chỉ có 1 người đó mà thôi,chính là...Shun.Khi chị xem chap đầu fic này thì chị thấy cũng bình thường như bao chap mới,thế nhưng càng đi sâu vào từng chap,chị thấy mình như bị cuốn hút vào lối văn của em-khá là sâu lắng và tình cảm.Vậy là bây giờ chị đã thích fic này của em rồi đấy,chị mong rằng em sẽ tận dụng vào khả năng & phong cách viết văn dễ động lòng người của em mà viết nhiều fic hay hơn nhé.Fic đầu tay đã hay như vậy,chị chắc mấy fic sau cũng không thua fic này đâu nên cố gắng lên,chị luôn ủng hộ em ^_^. | | | | | |
|
|
Wed Feb 09, 2011 6:19 pm | | | Precious Family. |
| #33 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] : Lục tinh | |
| |
|
|
Thu Feb 10, 2011 6:02 am | | | Precious Family. |
| #34 | | Tiêu đề: Re: [Bakugan fanfic] : Lục tinh | |
| | |
| | | | Chap 7:
Runo đang ngồi trên mái nhà, đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm mênh mông với mặt trăng lung linh huyền ảo. Gió đêm ở Amaterus lạnh cắt da cắt thịt, nhưng Runo vẫn chẳng cảm thấy gì. Khẽ buông một tiếng thở dài, cô nhắm mắt lại, ngã người ra sau. Một giọt nước ứa ra, long lanh nơi khóe mắt. - Tigress à… - Runo khẽ thì thầm - Này, sao giờ này cô còn chưa đi ngủ? – Một giọng nam vang lên. Runo ngồi dậy và xoay nhìn lại nhìn. Là Dan. Lập tức, cô đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn trên má mình. - Tôi không ngủ được – Cô đáp - Con nít không nên thức khuya đâu – Dan châm chọc - Kệ tôi – Runo nói, giọng đều đều. Bình thường thì hẳn là cô đã nổi giận và cho Dan một trận tơi tả. Nhưng bây giờ, cô chỉ quay mặt đi, mắt hướng lên trời với một vẻ gì đó buồn buồn. Dan nhìn Runo lạ lẫm - Cô có chuyện gì buồn, phải không? – Cậu hòi - Không – Cô đáp gỏn lọn - Đừng có giấu, tôi biết cô đang buồn - Anh cứ mặc kệ tôi – Runo chau mày – Dù tôi có nói thì chắc gì anh đã giúp tôi giải quyết được - Cô cứ nói ra thử xem, nói ra thì sẽ đỡ buồn hơn mà – Dan cười. Cậu lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng vui vẻ, tự tin, những người thuộc hệ Lửa đều như thế. Và nụ cười cùng trái tim rực lửa của Dan luôn tạo cho người khác cảm giác ấm áp đến kì lạ. Runo lại thở dài: - Anh có biết, vì sao tôi lại ghét an anh không? Dan lắc đầu. Runo chậm rãi đặt một ngón tay lên ngực Dan, nơi trái tim của cậu - Vì cái này – Cô cười chua chát – Tôi ghét anh vì anh có một trái tim mạnh mẽ. Tôi ghét anh vì anh lúc nào cũng có thể mỉm cười đầy tự tin. Tôi ghét anh vì tôi không thể được như thế. Dan nhìn Runo, sững sờ. Lần đầu tiên cậu thấy Runo như thế. - Nếu anh muốn, tôi sẽ kể cho anh nghe. – Cô hạ giọng. … Một đêm mưa lạnh lẽo. Gió bấc giăng giăng khắp nơi, mang theo cái mùi ngai ngái khó chịu của cơn mưa ban tối xộc vào căn phòng rộng lớn của nàng công chúa xinh đẹp. Runo đang ngồi bên cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn ra khung cảnh nhòe nước bên ngoài. - Chán quá đi – Runo thở dài – Mưa suốt từ chiều đến giờ, làm mình chẳng đi chơi được - Cô ghét mưa à? – Tigress hỏi Runo nhẹ nhàng quay lại nhìn thần thú hộ mạng của mình. - Phải – Cô nói – Khi mưa, tôi cứ phải ở trong cung, chán lắm Tigress bật cười. - Tôi thì lại rất thích mưa - Tại sao? – Runo ngạc nhiên - Vì cô đã tạo ra tôi vào một buổi chiều mưa như thế này – Tigress mỉm cười, giọng anh vang lên vui vẻ. Runo nhìn Tigress một hồi lâu, rồi cô nhìn ra quay lại phía cửa sổ, nhìn ngắm những giọt mưa đang tuôn rơi ngoài trời. - Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã thích mưa hơn rồi, Tigress à – Cô nói khẽ, nhưng chắc cũng đủ lớn để Tigress có thể nghe được. Không có tiếng trả lời, Runo ngạc nhiên quay lại. Nơi mà Tigress vừa ở đó bây giờ trống rỗng. - Tigress… Runo nhìn xung quanh chiếc ghế nạm vàng rực rỡ của mình. Không có Tigress ở đó. - Tigress, anh đâu rồi? Và đáp lại cô vẫn chỉ là một không gian im lặng đến đáng sợ. Runo cố trấn an mình - Tigress, anh đừng trốn nữa, tôi không thích chơi trốn tìm đâu – Cô gọi. Runo cố gắng gượng cười và lục lạo khắp phòng. Nhưng cô vẫn chẳng tìm thấy Tigress hay bất cứ dấu vết nào của anh. Runo thử dùng phép triệu hồi Tigress về, nhưng chẳng có hiệu quả, Tigress vẫn mất tăm. Hoảng loạn, cô chạy như bay ra khỏi phòng để đến gặp mẹ. - Mẹ!!! – Runo mở toang cánh cửa và xông vào – Mẹ! Tigress đã… Hoàng hậu quay lại, nhìn Runo bằng một ánh mắt buồn vô hạn - Mẹ, người đã biết rồi phải không? Bà gật đầu - Tigress… đã bị người ta bắt mất rồi, Runo à Runo đứng sững sờ, hai hàng nước mắt từ từ lăn trên đôi gò má của cô. - Runo – Hoàng hậu nhẹ nhàng xoa đầu cô – Con hãy quên Tigress đi, hãy tạo cho mình một thần hộ mạng khác đi, mẹ sẽ giúp con - Con không cần thần thú khác, con chỉ cần Tigress thôi! – Runo gào lên đau đớn - Nhưng con không thể đoạt anh ta lại được đâu! Runo không nói gì nữa, cô chỉ gục đầu vào lòng mẹ mà khóc nức nở. - Con muốn gặp lại Tigress mà… Rồi, cô ngủ thiếp đi…
| | | | | |
Số lượt Thanks trong bài viết: Message reputation : 100% (1 vote) |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|